Tôi Nhớ Cô Rồi, Về Nhà Đi!

Chương 30




Cuối cùng thì nó cũng vác mặt về nhà, vừa mở cửa thì đã thấy hắn với Lucky ở ghế sofa, nó vừa cởi giày vừa nói:

– Chưa ngủ à? Mà tôi có cái này cho anh nè.

Nó đi tới chỗ hắn, đặt lên bàn một chiếc túi giấy. Nó vui vẻ lấy ra một chiếc mũ da màu đen và đội laaen đầu hắn. Hắn lại lấy xuống, nó tỏ ra xị mặt nhưng cũng lại lấy đội lên đầu hắn, hai người làm thế đến bốn năm lầm trong im lặng, sau rồi hắn mới nói:

– Thôi, tôi có chuyện muốn hỏi cô này

Đến đây thì nó không đùa nữa, nó nhìn hắn, có gì đó rất lạ, sâu trong ánh mắt là nỗi buồn sao?

– Anh nói đi – Nó nghiêm túc đặt chiếc mũ lên bàn.

Hắn thở dài nhìn Lucky như thể chờ sự đồng ý từ nó, nhưng Lucky nhìn hắn rồi quay đi. Hắn lại lấy hơi rồi thở hắt ra:

– Cô có thích Lâm không?

– Sao anh hỏi buồn cười thế? – Nó cười vào mặt hắn. Nhưng khi thấy hắn chằm chằm nhìn mình thì nó lại thở hắt ra – ừ thì có.

Hắn quay đầu nhìn Lucky, con chó cũng bỗng đứng dậy và đi vào phòng, hắn gục đầu xuống đôi tay đang đan vào nhau rồi nói:

– Đừng thích anh ấy nữa. Chỉ làm chính cô thêm đau thôi.

Rồi hắn đứng dậy, để lại nó phía sau lưng nhìn theo không hiểu chuyện gì cả. Nó nhăn lên thắc mắc thì nghe hắn nói vọng từ trong phòng ra:

– Ngủ sớm đi, mai tôi dẫn cô đi gặp một người.

Nó nhăn lên lần hai ( nhăn miết là lãng hóa sớm đó mẹ) những rồi cũng nghe theo lời hắn.

Nó đi vào phòng thì thấy hắn vừa đi vào nhà tắm, nó chạy lại dựa vào thành cửa:

– Sao anh lại hỏi điều đó?

– Không có gì cả? – hắn vừa nó vừa nặn kem đánh răng ra.

– Thật chứ, nhưng tôi thấy không phải thế, anh nói đi, có chuyệ gì? – Nó lại gạn hỏi

– không có gì đâu, chỉ là muốn biết thôi. – hắn vừa nói vừa đánh răng. Bản tính tò mò của nó lại nổi lên

– Tôi biết là có chuyện mà

Đến lúc này, hắn không kiềm chế được nữa, nó thật phiền phức, họ không cho biết thì thôi, sao mà dai như đỉa thế nhở. Hắn quay lại và hét lên với nó:

– ĐÃ BẢO LÀ KHÔNG CÓ GÌ RỒI MÀ.

Rồi xong, hắn làm mà không biết nghĩ, nên xem lại hiện trường đi anh chàng ạ: bọt kem đánh răng bay thẳng vào mặt nó. May nà nó kịp mím môi, nhắm mắt lại, nếu không hậu quả sẽ không lường trước sẽ như thế nào. Hắn bây giờ đứng trố mắt ra nhìn nó, bọt kem đánh răng lấm tấm trên mặt, mắt môi gì đều híp lại cả.

Nó từ từ mở mắt, nhìn cái con người trước mặt, bót đánh răng vẫn còn trong miệng, đôi mắt mở to lên ngạc nhiên không kém. Nó sôi máu, nhếch môi lên thét tên hắn:

– PACK JIHUN

Hắn giật mình như tỉnh giấc mộng, rồi hắn đi dật lùi lại về phía cửa ngoài, tay cầm chiếc bót đánh trăng ngoe nguẩy:

– Thật sự không cố ý đâu, tại cô cứ ép tôi nên…

– Anh chết chắc với tôi.

Rồi nó chạy xồng xộc vào hắn, nhưng ai chẳng biết là đừng bao giờ lại gần ”thú giữ” nên hắn co giò chạy ra phòng khách. Hai người vòng đi vòng lại mấy vòng thì hắn lại nói:

– Tôi xin lỗi mà?!

– Không xin lỗi gì cả.

Nó nói rồi ném chiếc gối ôm vuông vào hắn, hắn chụp lại rồi nếm lại chỗ cũ. Cứ thế, hai người tung hứng qua lại, cho đến khi cánh cửa bỗng bật mở, lại đúng lúc bó ném thẳng chiếc gối vào đó vì hắn đang đứng ở của, hắn cúi xuống ôm đầu chiếc gối ném hụt lên mặt của người thứ ba, không ai khác đó chính là…. Chihun

(Chihun: sau bao nhiêu chap, giờ ta mới xuất hiện, bộ bà định muối tôi trong kho luôn hả?

T/g: Đâu có, định là cho xuất hiện bất ngờ…

Chihun: Bị ném gối vào mặt, đủ bất ngờ chưa?

T/g:….)

Hắn ngẩn lên nhìn, nó cũng ngạc nhiên không kém. Chihun điềm tĩnh thở dài, hít một hơi thật sâu và:

– HAI ĐỨA LÀM CÁI TRÒ GÌ THẾ HẢ?

Rồi, vui chưa, cả hai bị ăn mắng. Chihun bắt đầu chỉ đạo:

– Trân, đi rửa mặt đi, Jihun, đi súc miệng.

– Vâng ạ. – Cả hai đồng thanh đáp rồi nối tiếp nhau đi vào phòng.

Chihun thở dài lắc đầu vì sự ngớ ngẩn của hai đứa nhỏ rồi anh nói vọng vào nhà:

– Jihun, anh đợi em trên lầu nha.

– Vâng ạ. – hắn đáp lại

Nhưng nó ngay lập tức đánh vào bụng hắn:

– Tại anh đấy

– Gì? Sao tại tôi?

– Tại anh không chịu nói

– Thế tôi bắt cô phải hỏi à?

– (nó cứng họng)

Rồi thì nó đấm vào bụng hắn lần hai

ppp’�X�b�