Tôi Nuôi Lớn Một Chàng Hoàng Tử Bệnh Tật

Chương 32: 32




“Nhân vật trong trò chơi chỉ có một người, ngươi để cho một mình hắn động thổ làm ruộng trêи mặt đất này tới sản lượng 2000kg? Vậy khi nào mới trồng được? Không phải còn làm hoàng đế sao?”

Hệ thống máy móc nói: “Cho nên độ khó mới là bốn sao.”

“Với lại bối cảnh của trò chơi là cổ đại, không có máy xúc đất cũng không có phương tiện hiện đại gì, ngay cả phân bón cũng không có nhiều loại được tìm ra, sản lượng phần ruộng của thương nhân khác có thể đạt tới mấy trăm kg, cũng đã làm kinh động cả kinh thành, ngươi yêu cầu ta sản lượng đạt tới 2 tấn?!”

Hệ thống đọc lại máy móc: “Cho nên độ khó mới là bốn sao.”

Túc Khê nghi ngờ nói: “Xếp hạng cấp bậc độ khó tổng cộng bao nhiêu, đùng nói là mười sao nhé?”

Hệ thống yên lặng một chút, nói: “Cao nhất là một trăm sao.”

Túc Khê: “…???”

Trò chơi này thật là biến thái, lúc này mới tới nhiệm vụ chính thứ hai, Túc Khê hoàn toàn không thể tưởng tượng được, tiếp sau còn có nhiệm vụ gì đang chờ mình.

Nhưng mà trái lại nàng thật nóng lòng muốn thử.

Rất rõ ràng toàn bộ thành viên trong phủ Ninh Vương đều là kẻ xấu, cũng chỉ có lão phu nhân có thể trở thành chỗ dựa cho hắn.

Nhưng tính cách của lão phu nhân này lạnh nhạt, nhiều nhất là cho tên nhóc một ít trợ giúp và lợi ích, không thể hoàn toàn đứng về phía hắn, bảo vệ hắn.

Nếu hắn muốn lớn mạnh lên, còn phải nhờ vào người bên ngoài phủ Ninh Vương, hoặc là nói, dần dần chiêu mộ binh sĩ, bồi dưỡng thế lực cho chính mình.

Nói một cách đơn giản hơn, chính là thu nhận đàn em.



Thử hỏi nếu Vạn Tam Tiền thành đệ của hắn, sắc mặt nhóm người phủ Ninh Vương này sẽ như thế nào?

Túc Khê nhìn xuống tư liệu của Vạn Tam Tiền, phát hiện vị nhà giàu của kinh thành này có mối quan hệ rất ra gì và này nọ, đều có qua lại với Tể tướng kinh thành, Lễ bộ Thượng thư, Hình bộ Thị lang và các chức quan đủ mọi tầng cấp.

Có tin đồn rằng hắn còn giàu có hơn cả quốc khố, giàu nứt đố đổ vách.

Có tiền mua tiên cũng được, trong trò chơi cũng như vậy.

Cho nên mục tiêu tiếp theo là: giúp tên nhóc trồng ra một loại lương thực mới mà cổ đại không có? Phổ biến khắp kinh thành?

Hệ thống: “….” Ý nghĩ của cô gái thật hay.

Nhưng mà bây giờ chưa vội, còn phải đi từng bước một, từ từ sẽ đến.

Chỉ sợ sắp tới trong phủ Ninh Vương sẽ không quá yên ổn, tuy rằng Lục Văn Tú phải đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm một tháng, nhưng Ninh vương phu nhân thực ra còn đang suy nghĩ biện pháp làm cho Lưu Hoán phải khổ sở.

Mình còn phải đề phòng một chút.

Túc Khê đang chờ Lưu Hoàn từ bên ngoài trở về chán đến chết, bỗng nhiên cửa phòng bệnh bị đẩy ra.

Bạn tốt kiêm bạn cùng bàn Cố Thấm thò đầu vào, cười hì hì lắc lắc bịch đồ ăn vặt to vật vã trong tay: “Túc Khê Khê, bọn tớ tới thăm cậu nè!”

Túc Khê ngạc nhiên mừng rỡ nói: “Sao các cậu đến lại đến đây?”



Ở bệnh viện chơi trò chơi liên tục, tuy tên nhóc này rất đáng yêu, nhưng vẫn mau ngột ngạt đến phát bệnh, nàng rất muốn được nhìn thấy người sống.

“Nhớ ngươi đó, hôm nay thi toán, khó cực, chủ nhiệm lớp hôm nay còn nhắc bọn tớ mang bài thi tới cho cậu.” Cố Thấm nói, đi đến bên giường ngồi xuống, mở gói đồ ăn vặt to ra đặt ở trước mặt Túc Khê, nói: “Mang theo khoai tây chiên cho cậu nè.”

Túc Khê không hề khách sáo, mở gói khoai tây chiên ra: “Cảm ơn nha.”

Hoắc Kinh Xuyên đi theo Cố Thấm vào, trong tay cầm một túi tiền nhỏ.

Túc Khê hỏi: “Cái gì kia?”

“Không phải lần trước cậu gọi điện thoại nói thiếu tiền sao?” Hoắc Kinh Xuyên nhướng mày nói: “Mọi người đã góp tiền tiêu vặt cho cậu, nhưng cũng không góp được bao nhiêu, cũng chỉ được hơn một nghìn tệ, nhìn xem có thể giải quyết việc khẩn cấp của cậu hay không?”

Hắn và Cố Thấm còn tưởng rằng Túc Khê lại xui xẻo, đụng hỏng hàng hóa ở đâu đó hoặc là những vật thủy tinh được trưng bày, phải đền tiền.

Dù sao chuyện xui xẻo này, thường xuyên xảy ra với Túc Khê.

Quả thực hắn và Cố Thấm chứng kiến xui xẻo của Túc Khê từ nhỏ tới lớn, cả đám từ lúc đầu không thể tưởng tượng được đến bây giờ đã quá quen với cảnh nhìn thấy nàng gặp xui xẻo vậy rồi.

“Các cậu…” Túc Khê nhìn Cố Thấm, lại nhìn Hoắc Kinh Xuyên, chóp mũi hít vào, một lúc lâu sau không nói nên lời.

Nàng không ngờ tới, mình chỉ gọi điện thoại nhắc tới câu thiếu tiền, hai người bạn tốt đã lập tức mang tiền mình góp đến đây.

Hơn một nghìn tệ cũng không phải là số lượng nhỏ với học sinh cấp ba như bọn họ.

Hai người này tám phần là lén mang từ trong nhà, sau đó ‘cướp đoạt’ chút tiền cơm của bạn cùng lớp khác.