Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 8: Lý Phi Tuyên






Cô ấy có khuôn mặt thanh tú, da dẻ dáng dấp trắng nuột mịn màng, dùng mấy từ quốc sắc thiên hương để miêu tả cũng không phải là nói quá.

Nhất là khí chất của cô ấy, vừa thanh nhã nhưng toát ra vẻ lạnh lùng, nhất định là mỹ nữ đem lại tai họa cho đất nước.

Cô ấy chính là Lý đại tiểu thư, Lý Nguyệt.

Với nhan sắc tuyệt thế của Lý Nguyệt, nếu như cô ấy không phải là vị vợ chưa cưới của Tô đại thiếu gia, thì sợ người theo đuổi nhiều đến mức ngay cả trẻ nhỏ cũng mê mẩn cô ấy.

Lúc này, nghe mọi người nhắc đến Tô thiếu gia, khuôn mặt xinh đẹp của Lý Nguyệt hiện lên vẻ không vừa ý, cô ấy nghiến răng nghiến lợi nói: "Ở trước mặt tôi, không được nhắc đến Tô Thương, tôi không muốn nghe thấy tên của anh ấy!".

Mọi người ở đó nghe vậy liền im lặng hết.

Bên cạnh có một thanh niên mặc quần áo tây, đi giày da, đứng lên nói: "Chuyện của mấy ngày hôm trước, chắc hẳn tất cả mọi người đều nghe nói rồi.”
“Tôi biết Tô đại thiếu gia ăn chơi, nhưng không nghĩ đến anh ấy lại khốn nạn như vậy, tôi chỉ nói đùa mà thôi, thuận miệng nói lấy Phi Tuyên làm tiền đặt cược, kết quả anh ấy đồng ý luôn."
Đây chính là Triệu Văn Bân, anh ta nói tiếp: "Hơn nữa, sau khi thua trận đấu, anh ấy còn làm cho Phi Tuyên ngất xỉu rồi giao cho tôi."
Nói xong, Triệu Văn Bân sửa sang lại cà vạt rồi nghiêm mặt nói: "Nhưng tôi, Triệu Văn Bân này là người quang minh lỗi lạc, ngay thẳng sáng suốt, làm sao có thể lợi dụng lúc người khác đang gặp nguy hiểm được."
"Cho nên ta đã báo cho Lý Kỳ Kỳ, để cô ấy đưa Lý Nguyệt về Lý gia."
"Thì ra là như vậy à."
"Chả trách Lý Kỳ Kỳ lại đến đúng lúc như vậy, Triệu thiếu gia có thể giữ được lòng ngay thẳng, thật đáng ngưỡng mộ."
Những người giàu có có mặt ở đó nghe thấy thế, liền vô cùng sùng bái Triệu Văn Bân.

"Được rồi, đây đều là những việc tôi nên làm."
Triệu Văn Bân đưa tay lên ra hiệu cho mọi người im lặng rồi nói tiếp: " Hiện tại Phi Tuyên hận Tô đại thiếu gia như thế nào, trong lòng mọi người chắc cũng đã biết, vậy nên đừng ai nhắc tới Tô đại thiếu gia nữa, nếu không sẽ làm cho Phi Tuyên tức giận."
"Phi Tuyên, mọi người sẽ không nói nữa, cô bớt giận đi, hôm nay là sinh nhật của cô, vì thế cô không nên tức giận." Triệu Văn Bân nhìn Phi Tuyên dịu dàng nói.


"Ừm."
Lý Nguyệt vuốt sợi tóc trên trán rồi mỉm cười nói với Triệu Văn Bân: "Cảm ơn Triệu thiếu gia."
Mặc dù ngoài mặt nói cảm ơn, nhưng trong lòng Lý Nguyệt lại không có hứng thú với hắn, ngược lại còn có chút chán ghét.

Còn tại sao cô lại ghét hắn thì cô cũng không thể nói rõ ràng được, nhưng tóm lại trong lòng cô rất ghét tên Triệu Văn Bân này.

"Này, mối quan hệ giữa chúng ta là gì, không cần phải khách sáo với tôi." Triệu Văn Bân cười trả lời.

Ai ngờ đúng vào lúc này, Tô Thương cùng Vương Phú Quý đi vào chỗ ghế thượng hạng.

Ánh mắt của Tô Thương ngay lập tức dừng lại ở trên người của Triệu Văn Bân, Tô Thương thản nhiên nói: "Triệu Văn Bân, mối quan hệ giữa hai người là gì?"
Yên tĩnh!
Trong phút chốc, ánh mắt của mọi người đều hướng vào Tô Thương.

"Tô.

.

.

Tô đại thiếu gia."
Triệu Văn Bân hoảng sợ, sau đó nhẹ nhàng cười nói: " Sao cậu lại tới đây."
"Trả lời câu hỏi của tôi, cậu và vợ sắp cưới của tôi có quan hệ gì?" Tô Thương nhìn chằm chằm vào Triệu Văn Bân thản nhiên nói.

"Bạn, bạn bè, là quan hệ bạn bè." Triệu Văn Bân giải thích.

Bốp!
Triệu Văn Bân vừa dứt lời, Tô Thương liền giơ tay đánh vào mặt của anh ta, hơn nữa còn nói: "Im mồm đi, là bạn bè thì nói thẳng ra không phải là được rồi sao, sao cứ phải mập mờ như vậy khiến cho tôi hiểu lầm."
"Tô Thương!"
Triệu Văn Bân che mặt, tức giận nhìn về phía Tô Thương, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi biết cậu thua thảm dưới tay tôi, trong lòng không thoải mái, muốn đánh nhau thì cứ nói thẳng, cần gì phải tìm lý do!"
"A, cậu dám nói cả đạo lý với tôi à."
Tô Thương đồng ý gật gật đầu, ngược lại nói: "Vậy bây giờ tôi sẽ nói với cậu.

.

.

Tôi muốn tiếp tục đánh cậu."
Nói xong, Tô Thương giơ tay lên tát thêm một cái, cái tát thật mạnh vào mặt của Triệu Văn Bân.

"A."
Cái tát này đã khiến cho Triệu Văn Bân ngã quỵ xuống đất, đau đớn kêu thảm thiết.

"Tô Thương, đủ rồi đó!"
Lúc này, Lý Nguyệt bỗng nhiên lên tiếng: "Hôm nay là sinh nhật của tôi, nơi này không hoan nghênh anh, mời anh đi ra ngoài cho!"
Nghe nói như thế, Tô Thương thất thần nhìn Lý Nguyệt.

Nữ.


.

.

Nữ đế!
Đúng là Thanh Hoàng nữ đế!
Trong đầu Tô Thương không ngừng hiện lên một cảnh tượng.

Dưới bầu trời mênh mông đầy sao.

Nữ đế khoác trên mình bộ chiếc áo choàng lộng lẫy, vẻ đẹp khiến người ta đắm chìm trong những vì sao, vẻ đẹp không ai sánh bằng.

Đôi mắt của cô ấy toát lên vẻ cao quý,khiến cho mọi người có cảm giác không thể chạm tới.

Thanh Hoàng nữ đế, người có quyền lực tối cao, đây là người mà Huyền Thiên Tiên đế dùng cả đời mình để theo đuổi.

Nhưng khi bước chân vào Đế Cảnh, anh mới phát hiện ra giữa mình và Thanh Hoàng nữ đế có khoảng cách quá lớn.

Vì để rút ngắn khoảng cách với Thanh Hoàng nữ đế, Huyền Thiên Tiên đế đã mạo hiểm đến Cửu U Địa Ngục để tu luyện, kết quả là bị sập bẫy của mấy người đại đế khác, bị nhốt ở Cửu U Địa Ngục mấy trăm năm.

Cho đến một ngày, Huyền Thiên Tiên đế không chịu được nữa mà lựa chọn tự hủy hoại chính mình, rồi mới tái sinh ở trái đất.

Nhưng sao Thanh Hoàng nữ đế sao lại ở đây!
Tô Thương vô cùng kích động, hơi thở cũng trở nên dồn dập.

Nhưng sau khi phản ứng lại thì anh liền bình tĩnh trở lại.

"Thanh Hoàng nữ đế tài sắc tuyệt vời, sức mạnh phi thường, cô gái trước mặt đây chỉ là giống với cô ấy mà thôi."
Tô Thương nhếch miệng cười: "Nhưng mà, trái đất đối với ta ngày càng thú vị rồi đó, đầu tiên là đạt được Cửu U Trấn Ngục Quyết, bây giờ lại gặp được bản sao của Thanh Hoàng nữ đế."
"Tô Thương, anh có nghe tôi nói gì không, mời anh đi ra khỏi đây!" Lúc này, Lý Nguyệt rất tức giận nói.

"Chị dâu, có chuyện gì từ từ nói, tôi cùng với Tô đại thiếu gia vừa đến, cơm còn chưa kịp ăn.

.

."
Vương Phú Quý đi theo vào, vừa mở miệng hòa giải thì bị Lý Nguyệt tức giận nói:
"Cậu câm miệng! Tôi không phải là chị dâu của cậu, Lý Nguyệt tôi có chết cũng không gả cho Tô Thương!"
"Khụ Khụ."
Tô Thương nghe vậy liền sờ mũi nói: "Phi Tuyên, em đừng nói phũ phàng như vậy, anh cảm thấy chúng ta vẫn có thể hòa hợp được với nhau mà."
Kiếp trước không lấy được Thanh Hoàng nữ đế, kiếp này sống lại được cưới một người bản sao của nàng ấy dường như cũng không tệ.

"Tô Thương, anh có thấy thú vị không?"
Đôi mắt xinh đẹp của Lý Nguyệt nhìn chằm chằm vào Tô Thương, nghiến răng nói: "Năm năm trước, anh cưỡng bức bạn thân nhất của tôi.

.

.


Khiến cho cô ấy mang thai! Anh không biết xấu hổ hay sao mà còn dám nói chúng ta có thể hòa thuận?"
Trời ơi!
Tô đại thiếu gia thật tàn nhẫn, ngay cả bạn thân của vợ chưa cưới mà cũng dám ngủ, còn dám làm cho người ta có thai, chẳng trách Lý Nguyệt hận hắn như vậy.

Nhưng việc này là do Tô đại thiếu gia làm, có liên quan gì tới ta?
"Khụ."
Để che dấu đi sự xấu hổ của mình, Tô Thương liền giải thích:
"Phi Tuyên, em nghe anh nói.

.

.

"
"Anh đừng nói nữa, chị gái của anh đã thay anh giải thích rồi."
Lý Nguyệt lạnh lùng nói: "Chị của anh nói anh chính là vì suy nghĩ cho tôi, nói mang thai sinh con quá vất vả, vì muốn tốt cho tôi nên mới đi tìm bạn thân của tôi, muốn cô ấy thay tôi chịu khổ.

Tô Thương, ý của anh muốn nói là như vậy sao?"
? ? ?
Chết tiệt!
Trời ơi, lời giải thích này là không còn chỗ chê!
Tô Thương mặt dày nói: "Khụ, lúc đó đúng là anh có nghĩ như vậy."
"Anh!"
"Đồ vô liêm sỉ!"
Lý Nguyệt càng nói càng tức giận: "Tô Thương, chuyện trước kia coi như xong, năm năm rồi tôi cũng không nhớ tới nữa.

Nhưng mấy ngày trước, tính nết của anh không những không thay đổi, còn lấy tôi ra để cá cược rồi thua Triệu thiếu gia."
"Cũng may Triệu thiếu gia quang minh lỗi lạc, không lợi dụng lúc người khác đang gặp nguy hiểm, nếu không tôi sẽ hận anh suốt đời!"
"Không đúng, tôi bây giờ cũng sẽ hận anh suốt đời.

Muốn tôi gả cho anh ư, trừ phi tôi chết!" Lý Nguyệt kiên quyết nói.

Nghe nói như thế, Tô Thương đỏ mặt nhìn Triệu Văn Bân.

Mẹ kiếp!
Cái tên khốn này, sao có thể làm ra việc như vậy?
Rõ ràng là cậu muốn lấy Lý Nguyệt ra để đánh cược, Tô Thương tôi là người giữ chữ tín, cược thua đã đem Lý Nguyệt đưa cho cậu, cậu lại lật mặt muốn báo thù.

Anh ta làm như vậy, có cảm thấy mất lịch sự không?.