Tội Phạm (Hãn Phỉ)

Chương 22: Náo loạn trên sân chơi




Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Hồ Nham nhìn lén chim của La Cường trong nhà tắm, cũng có người nhìn lén chim La Cường qua màn hình camera theo dõi.

Lúc phạm nhân tắm, có quản giáo ngồi ở cửa, cầm một tờ báo trong tay, mắt liếc mắt không mà giám sát mọi người tắm. Thiệu Quân không bao giờ nhận công việc này, anh luôn đùn đẩy cho những quản giáo khác canh gác nhà tắm.

Thiệu Quân không thể nhìn chằm chằm vào nhà tắm được, chuyện này đối với anh thì có khác gì trai thẳng đi dòm ngó một nhóm các cô em thân hình bốc lửa tắm đâu? Nếu không hứng thú với ai trong đó thì còn đỡ, nhưng nhỡ đâu đã vừa mắt ai đó, thì sẽ có biến đó …

Vì vậy, lần nào anh cũng trốn trong phòng giám sát nhìn camera.

Lúc đầu còn cảm thấy mới mẻ, nhưng lâu dần xem mãi cũng nhàm, thần kinh thị giác đã quen với kiểu kích thích đó, nên cũng cảm thấy không còn hứng thú gì. Thiệu Quân đã nhìn đến phát ngán cặp mông lắc lư của Hố Nham, cặp chân cò hương của Nhím, hay những đường gân dữ tợn trên bắp chân Lão chốc đầu và Vương Báo bên ban 3.

Thiệu Quân nhìn La Cường bước ra khỏi màn nước, đung đưa con chim lớn, dưới vầng trán cao và xương mày hốc mắt sắc như dao tạc, ánh mắt vẫn lãnh đạm lạnh lùng, nhìn người khác như không có chuyện gì.

Chim ai to ai nhỏ, Thiệu tam gia là người biết rõ nhất. Trong ngăn kéo văn phòng anh có một cái thước, khi mới đến Thanh Hà, anh thật sự rất nhàm chán, nên nổi cơn xấu xa ngồi trước màn hình giám sát, một tay chống má một tay cầm thước, có ai vừa bước ra khỏi phòng tắm anh sẽ giơ thước lên đo trên màn hình rồi cộng trừ nhân chia ra tỉ lệ thật.

Sau khoảng thời gian kích thích thể xác mãnh liệt và mới mẻ đó, giờ anh nhìn ai cũng như con lợn trắng trong chuồng đang được cọ  rửa để chuẩn bị vào lò mổ, không còn chút ham muốn tình dục nào.

Những cử động nhỏ và ẩn ý của Hồ ly cũng lọt cả vào mắt Thiệu Quân.

Khi Hồ Nham cọ vào, La Cường nhìn xuống với vẻ mặt không biểu cảm, nhưng thứ được cọ vào đã bén lửa, chậm rãi bán cương lên.

La Cường quàng khăn qua sau vai, không đi ra ngoài, mà lững thững đi vào một góc ít người trong nhà tắm.

La lão nhị quay lưng về phía mọi người, một tay chống vào tường, trán nổi gân xanh, tay kia với vào giữa hai chân …

Màn hình theo dõi im lặng, không có âm thanh, Thiệu Quân cũng im lặng quan sát, theo dõi mọi động tác nhỏ nhất của La Cường. Đôi vai của người đàn ông này khẽ run lên, các thớ cơ trên lưng rung bần bật, rồi từ từ gồng chặt lại, cánh tay nổi lên những đường gân xanh …

La Cường dường như có hơi khó chịu, tì chặt sau gáy vào bức tường ẩm ướt, thở hổn hển, bờ mông rắn chắc của La Cường run lên vài cái, đọ cao thấp với bức tường.

Yết hầu Thiệu Quân trượt trượt, cầm điều khiển từ xa bằng một tay, như thể không tự chủ được, ngón tay của anh âm thầm mạnh mẽ cọ xát chiếc điều khiển từ xa hình trụ cứng rắn.

Anh đột nhiên quay mặt đi chỗ khác, đứng dậy bồn chồn đi quanh phòng vài vòng, sau đó ngồi lại, mở mắt, nín thở tiếp tục nhìn chằm chằm vào người trong video …

Gáy La Cường khẽ giật lên, cơ bắp đột nhiên thả lỏng, một luồng chất lỏng bắn vào tường đầy sảng khoái.

Thiệu Quân ở bên này trông có vẻ bồn chồn, ngón tay cũng lướt dọc theo điều khiển từ xa, bóp nát nắp pin…

Sau cái ngày bình thường mà cũng rất đặc biệt đó, đội trưởng đại đội 1 và các quản giáo dần nhận ra rằng Thiệu Tam gia đi làm càng ngày càng sớm, tan làm càng ngày càng muộn, thời gian nghỉ thì càng ngày càng ngắn.

Thiệu Tam gia thường chạy đến hành lang dãy buồng giam đi tuần lúc năm giờ sáng trời còn tờ mờ. Sau khi tan ca, 24 giờ làm việc liên tục mà không hề có dấu vết mệt mỏi, vẫn vô cùng hoạt bát, sáng hôm sau còn còn có thể hò hét trên sân thể dục lớn, tràn đầy năng lượng. Đáng lẽ là một ngày trực hai ngày nghỉ, nhưng Thiệu Quân hết lần này đến lần khác chuyển ca với đội trưởng Điền và quản giáo Vương, ước gì chỉ cần nghỉ một ngày rồi lại có thể vác mông đi làm tiếp, tinh thần làm việc sục sôi, từng lỗ chân lông trên người dường như luôn gấp gáp toát ra tinh lực tràn trề trong cơ thể…

Trước khi tắt đèn buổi tối, Thiệu Quân cười tủm tỉm đi dọc theo hành lang dãy buồng giam, khóe miệng nhếch lên, gật đầu lại với mọi cái đầu tò mò nhô ra từ cửa sổ nhỏ buồng giam.

“Cảnh sát Thiệu, anh vất vả rồi, hẹn gặp lại!”

Một tù nhân chào anh, biết anh sẽ nghỉ vào ngày mai, ngày mốt mới quay lại.

“Ngày mai tôi không ở đây, mấy cậu tập luyện cho tốt, ngày mốt lên sân không thể để thua kém ai đó biết chưa!” Thiệu Quân chỉ chỉ đám người.

La Cường nghiêng người quay đầu sang một bên nhìn Thiệu Quân như có như không.

Thiệu Quân ngoắc ngoắc ngón tay gọi hắn lại gần.

La Cường chậm rãi đi tới, cách một cánh cửa, ánh mắt áp chế bao trùm lấy anh nhưng không hề có sự thù địch.

“Hôm nào đến phòng huấn luyện đi, chúng ta cùng luyện tập.” Thiệu Quân hẹn.

“…” Trên môi La Cường hiện lên một nụ cười chế giễu, muốn luyện tập với ông đây à? Hai chúng ta thì ai luyện tập cho ai hả?

“Được thôi, luyện thì luyện.”

La Cường cũng nhớ tới người ngày ấy đè nặng lên Thiệu Quân trong bụi cây nhỏ, bất giác khóe môi cong lên nở một nụ cười hiếm thấy, làm khóe mắt hằn đậm lên những nếp nhăn của thăng trầm cuộc đời, rất gợi cảm.

Thiệu Quân nói rằng ngày mốt lên sân khấu đừng để bị thua kém, ý là đang nói về giải bóng rổ của Thanh Hà năm nay.

Nhà tù Thanh Hà có truyền thống chơi bóng rổ rất tốt, thời đại bây giờ mấy tổ chức nhà nước như đơn vị xí nghiệp hay trường học.. đều có mấy đội bơi lội bóng đá bóng rổ linh tinh, trong hệ thống nhà tù cũng có. 

Đội bóng rổ của nhà tù Thanh Hà rất là trâu bò, những năm hoàng kim, cả hai đội bóng rổ của họ là đội phạm nhân và đội quản giáo đều giành được chức vô địch trong cuộc thi hàng năm của hệ thống nhà tù Bắc Kinh. Mấy năm nay thì bớt rồi, không còn mạnh như trước, mấy trung phong chủ lực và vua ghi bàn đã ra tù, quản giáo thì có khi bỏ nghề chuyển sang nghề khác. Người ta đã ra tù thì không thể nào mời về đánh tiếp được. Nhưng dù vậy, cũng phải tổ chức một giải đấu nghiệp dư đàng hoàng cho nhóm dưa vẹo táo nứt còn lại tham gia.

Cũng chính vì đây là nhà tù dành cho những tù nhân phạm trọng hình, có rất nhiều tù nhân trẻ, khỏe, nóng tính, tứ chi thì phát triển, đầu óc cũng không vừa, nếu không nhân mấy thời gian rảnh tạo hoạt động cho họ xả bớt năng lượng tràn trề trong cơ thể, thì đảo mắt một cái họ sẽ tìm ra một đống các cách phi pháp khác để xả ngay.

Việc tổ chức giải đấu cũng rất thú vị, bắt chước các giải đấu chuyên nghiệp của Mỹ, họ cũng chia ra thành từng khu. Khu nhà giam số 3 là khu Đông, khu nhà giam số 4 5 6 cách năm dặm về phía tây thì được chia thành khu Tây. Rút thăm để chọn ra thứ tự thi đấu, mỗi chủ nhật hàng tuần đều đánh tám trận, sôi động cực kỳ, tù nhân chơi bóng rất vui vẻ.

Dưới trướng Thiệu Quân có bốn ban, tất cả những phạm nhân có thể thi đấu đều được anh đem ra lập thành một đội, thực lực không hề yếu, ở giải bên khu Đông, họ đã thắng 2 trận đầu liên tiếp.

Trận thứ ba, tình thế bắt buộc, đối thủ của họ là đội của Đội trưởng Điền. Mấy tù nhân ở cùng một khu giam, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, toàn những gương mặt thân quen. Mà càng quen, thì càng phải phân cao thấp, làm cho ra ngô ra khoai, trận này không ai muốn thua cả, cũng không chấp nhận thua, thua rồi thì sao này vào nhà ăn sao dám ngẩng đầu lên nữa. 

Trận đấu còn chưa bắt đầu, trong thính phòng đã ồn ào náo nhiệt.

“Đội Thiệu Tam gia chắc chắn thắng, sẽ là đội đứng đầu khu Đông!”

“Thắng con khỉ khô, đội bọn họ không có trung phong, toàn một đám thấp bé! Đội trưởng Điền thắng!”

“Gì, cá không?!”

“Một gói Trung Hoa Đại, dám cá không?!”

Sáng sớm Thiệu Quân đã chạy đến từng phòng giam, huơ huơ dùi cui động viên trước giờ đấu. Một số quân chủ lực đã bắt đầu xoa xoa tay, khí thế chiến đấu hừng hực ngút trời.

Thiệu Quân nhận ra La lão nhị có hơi im lặng, khác hẳn những ngày khác luôn vui vẻ đùa giỡn, chỉ một mình ngồi im trên giường.

“Này, cái điệu bộ này là gì thế? Ổn không? Có thể thi đấu không!”

Thiệu Quân rống lên một câu: “Đứng thẳng lên cho tôi! Tôi vẫn trông cậy vào anh để ghi điểm đó!”

La Cường liếc nhìn Thiệu Quân, vẻ mặt lạnh lùng, trong đáy mắt có hai mảng đo đỏ, hắn im lặng leo xuống giường, mặc quần đi giày.

Thiệu Quân thật sự không hiểu. Mặc dù tiếp xúc với nhau lâu, nhưng anh vẫn không chắc chắn, anh cảm thấy mình chưa bao giờ thực sự hiểu La Cường. Gần đây trong ngục giam cũng sóng êm gió lặng, không phải âm thầm tính kế hại ai, cũng không ai dám tính kế hại La Cường, thì chính xác người này mỗi ngày nghĩ tới cái gì cơ chứ?

Mọi người xếp hàng đi ra ngoài, Hồ Nham cố ý rề rà đi cuối cùng, gần với Thiệu Quân.

Hồ Nham ghé vào lỗ tai anh, thấp giọng nói nhanh.

Thiệu Quân bỗng dưng trừng lớn mắt: “Thật hay giả?”

Hồ Nham gật đầu lia lịa: “Thư gửi tối hôm qua. Lúc đọc thư vẻ mặt anh Cường chợt thay đổi. Chúng tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, anh ấy cũng không nói. Sáng nay tôi thừa lúc anh ấy đi vệ sinh, tôi vội vàng nhìn lén lá thư ấy… “

Thiệu Quân không ngờ chuyện như thế lại xảy ra ngay lúc này: “Chết tiệt, vậy… vậy anh ta …”

Thiệu Quân suy nghĩ một chút, nhanh chóng nói: “Đừng để La Cường ra sân. Đổi người khác đánh. Tôi nhất định phải nói chuyện với anh ta.”

Nhưng vừa bước vào sân bóng rổ, không khí trận đấu nhanh chóng khơi dậy cảm xúc của mọi người, đội hình xuất phát liền xắn tay áo siết chặt thắt lưng, lúc này Thiệu Quân muốn gọi người đàn ông này lại cũng không gọi được.

Trận này xem như ngang tài ngang sức, tiếng còi đầu trận vừa vang lên, hai đội đã liều mạng tấn công, nhịp thi đấu rất nhanh, cạnh tranh vô cùng quyết liệt.

Đường chuyền Tam giác sắt của ban 7 phối hợp ăn ý, phát huy tác dụng rất tốt, nhưng đội đối thủ có trung phong cao, đội cao rõ ràng đang chiếm ưu thế tổng thể.

Trước kia ban 7 có Đại Hắc cao một mét 88, như một pho tượng khổng lồ, chỉ cần đứng trấn ở khu ba điểm, những người khác chuyền bóng cho anh ta như nhồi vịt ăn thế là đủ rồi. Nhưng Đại Hắc đã ra tù, trong những người còn lại, Thuận Tử và La Cường rất có năng lực, nhưng lại không cao, chỉ khoảng một mét 77, 78,  chỉ có thể chơi thành một đôi tiền đạo.

Tỷ số tăng lên một cách giằng co, không thể kéo giãn khoảng cách, hai bên đều tỏ ra lo lắng, La Cường đi bóng lắt léo, bị hai người đội bên kia chơi xấu ra tay chặn đường tấn công.

La Cường với trọng lượng cơ thể có thể đánh bay người khác, ôm bóng trong lồng ngực bay ngang khỏi rổ bóng.

“Phạm quy! Phạm quy rồi!!!” Thiệu Quân la lên, đứng phắt dậy khỏi ghế. Anh lo lắng hơn bất cứ ai khác.

Lúc La Cường bò lên khỏi mặt đất, quả bóng vẫn kẹp chặt trong khuỷu tay, hắn không ném lại cho trọng tài, ánh mắt trở lên âm lãnh.

Thiệu Quân quan sát từ phía biên, nhanh chóng thì thầm nói với trọng tài: “Đội chúng tôi cần thay người, nhanh chóng rút La Cường ra.”

Anh nhận ra cảm xúc La Cường đang không đúng, trong lòng lo lắng. Mấy ngày nay gió êm sóng lặng, La lão nhị thật sự đã lâu không tối tăm bạo lực như vậy.

Theo bản năng, anh cảm thấy có điều gì đó sắp xảy ra, anh không muốn La Cường gặp chuyện không may.

Trọng tài ra hiệu thay người, La Cường ương ngạnh nhìn Thiệu Quân một cái, từ chối ra sân.

Đội dưới quyền của Điền Chính Nghĩa không phải tốt đẹp gì, có Vương Báo và Lão chốc đầu ban 3, cùng những kẻ ban 5, 6, 7 và 8 chưa từng chạm trán, thật sự không dễ đối phó.

Đặc biệt lần trước Vương Báo bị La Cường dùng bàn chải đánh răng thông đít, rất nhiều người chứng kiến. La Cường hiện đã được phục hồi thanh danh thật sự, nhưng Vương Báo vẫn chưa lấy lại được mặt mũi của mình từ sau sự việc đó.

Hồ Nham cũng có mặt trong đội hình. Không bàn đến chiều cao, y chỉ cao 1,73 mét nhưng lại nhanh nhẹn, hoạt bát, luôn là hậu vệ tốt cho cả đội bóng.

Hồ Nham nhìn chằm chằm La Cường, đi vài đường dẫn bóng thoải mái, nhanh chóng mở tỷ số.

Tiểu hồ ly lướt qua kẽ hở của đối phương như cá bơi, xoay người vài vòng đã vào vùng ba điểm, đang định lên bóng.

Bất thình lình một cánh tay từ phía sau chồm tới, bóng trên tay Hồ Nham rơi xuống …

Vừa nhận thức được chuyện này, Hồ Nham tức giận quay đầu lại: “… Cút!”

“Sao?” Người bên ban 3 đốp chát lại.

“Con mẹ nó mày dám sờ tao!” Hồ Nham nói.

“Ai sờ mày?! Có mày mê được người ta sờ đít đến mụ mị thì có.”

“…” Hồ Nham cắn môi.

Phạm lỗi trên sân thì thổi còi là đương nhiên, nhưng luật không quy định sờ mông là lỗi. Hồ Nham đành phải cắn răng chịu đựng.

Vương Báo là kẻ sờ soạng Hồ Ly. La Cường quay đầu, hờ hững liếc Vương Báo một cái…

Lúc chuyển từ tấn công sang phòng ngự, đội bên kia tận dụng thời cơ bị bỏ lỡ của Hồ Nham, trung phong cao lớn cướp lấy bóng, phát động tấn công nhanh.

Lão chốc đầu ở trong ngục lâu như vậy mà lại bị ban bảy chiếm hết ánh hào quang bao nhiêu lâu nay, không cam lòng, nhưng lại chẳng dám ho he gì, lần này bắt được cơ hội trả đũa trên sân bóng rổ, gã đón lấy bóng, mắt lướt qua hết hậu vệ đội bên, rất nhanh bật một cú lên rổ.

Khoảnh khắc khi quả bóng được bắn ra, La Cường từ trong đám đông nhảy lên đập tay chắn, nhưng thay vì đập quả bóng ra ngoài, hắn đập thẳng vào mặt lão chốc đầu!

Thậm chí, quả bóng đập mạnh đến nỗi lão chốc đầu phải khuỵu xuống đất …

Lão chốc đầu từ dưới đất bật dậy, nổi giận đùng đùng, chuyện này chẳng khác nào tát vào tự tôn của gã một cú cực mạnh, còn trong đáy mắt La Cường giờ đã đỏ ngầu một mảng…

Ban trưởng ban mình bị đánh, các thành viên còn lại có nhịn được không? Vương Báo vội vàng chạy tới, nhưng còn chưa kịp làm gì, cánh tay La Cường lại vung lên đánh bay Vương Báo!

Hiện trường trở nên loạn cào cào.

Thiệu Quân tái mặt, anh đứng phắt khỏi ghế, lao xuống sân…

Nếu nhìn vào diễn biến của sự việc, hai pha phạm lỗi cực kỳ tệ hại của La Cường phải bị trọng tài phạt thẳng tay, đuổi ra khỏi sân. Lần này quả thực là hắn sai đến vô lý.

Nhưng tình hình đã đến nước này còn ai đi quan tâm đến việc tranh cãi với trọng tài xem bên nào phạm luật, La lão nhị đã không còn có thể ngồi nghe đạo lý được nữa, hai mắt hắn đỏ ngầu, long lên sòng sọc.

La Cường siết chặt nắm tay, đang đánh nhau một chọi bốn với mấy người bên đội đối thủ.

Hồ Nham thấy La Cường bị bao vây, quay đầu lấy một chiếc ghế đẩu, không nói một lời xông lên phía trước, phang thật lực cái ghế vào đầu một tên đến tóe máu.

La Cường không phải là một kẻ tốt đẹp, Hồ Ly cũng không phải là dạng vừa. Những người tâm địa thiện lương lòng dạ Bồ Tát thì nào phải ngồi trong nhà tù Thanh Hà?

Ban đầu chỉ là một mình La lão nhị khiêu chiến, nhưng rất nhanh đã thành một nhóm.

Hò Ly đã tham chiến rồi, những người còn lại trong ban 7 sao nhắm mắt làm ngơ cho được, sao nỡ nhìn Hồ Ly bị đánh cho được? Ban 7 không còn đàn ông sao? Vì vậy, Thuận Tử và Nhím nhanh chóng xắn tay áo lên …

Có kẻ lấy một chiếc ghế đẩu từ khán phòng, toan đánh lén sau lưng, đập vào gáy La Cường.

Nếu đánh trúng, hắn sẽ có thể đập chết La Cường, máu sẽ văng ra đến ba thước là chắc chắn.

Thiệu Quân tái mặt lao vào đám đông. Một cây dùi cui bay về phía ghế đẩu đang vung đến La Cường, và một cây dùi cui khác đập vào mặt kẻ đánh lén bên ban 3 khiến hắn phải nằm úp sấp.

La Cường quay đầu lại nhìn thấy cảnh này, giật mình, có chút kinh ngạc …

Trước khi La Cường kịp phản ứng, Thiệu Quân lại cầm gậy, lần này anh đánh thẳng vào vai La Cường không ngừng, khiến La Cường lảo đảo mấy bước, một vết đỏ như máu nhanh chóng sưng lên trên xương quai xanh của hắn.

Nước mắt của Thiệu Quân gần như chực trào ra, anh gầm lên: “Anh cứ như thế này, anh lại như thế này!”

“Đánh à? Vẫn còn đánh nhau à?! Con mẹ nó anh vẫn cứ đánh nhau à?!”

Lúc đó, Thiệu Quân nhớ đến khi người đàn ông này bị gãy hai chiếc xương sườn, nằm cuộn tròn trong lồng sắt nhỏ, người đàn ông này yếu ớt nằm trên giường bệnh, tiểu ra máu, và bàn tay đầy máu của Lão Thịnh dính trên bức tường trắng toát kia …

“La Cường tên khốn! Anh lại gây chuyện nữa sao? Anh có thể yên ổn được không! Anh có thể giữ lời hứa không! Anh đừng gây chuyện cho tôi nữa có được không, có được không!!!”

La Cường sững sờ nhìn Thiệu Quân, hai người trừng mắt nhìn nhau chằm chằm, hai mắt như chực trào máu tươi.

Một lúc, La Cường cụp mắt xuống, đôi mắt đỏ rực, môi lẩm bẩm, giọng nói nghẹn lại, khàn khàn, cũng không biết mình đang nói gì.

Thiệu Quân chán nản buông dùi cui, cảm thấy rất khó chịu trong lòng, đột nhiên nắm lấy cánh tay La Cường, nói nhỏ: “Anh đi theo tôi.”

Một nhóm người đang đánh nhau hăng say thấy ​​Thiệu Quân kéo La Cường đi, cũng tự động dừng cuộc chiến.

Hồ Nham ném chiếc ghế dính máu, thô bạo quẹt mắt.

Hồ Nham nói với mọi người: “… Bố anh ấy mất rồi.”

./.