Tôi Sẽ Thay Cả Thế Giới Yêu Em

Chương 6: Cam chịu




Ngày tiếp theo đi học lại. Bỗng dưng Lạc Lạc cảm thấy, có cái gì đó đang lặng lẽ thay đổi...

Nhìn hộp cơm trưa trong tay, đôi mắt to của Lạc Lạc híp thành một vòng cung, trong lòng dường như có gì đó đang nhảy nhót, vui sướng tột cùng...

- A!!

Không để ý, Lạc Lạc bị một người va mạnh một cái, cả người lảo đảo cũng ngã phịch về sau. Hộp cơm bay thành một vòng cung đẹp mắt, sau rồi cũng đáp xuống mặt đất. Lạc Lạc bỡ ngỡ nhìn hộp cơm, cảm thấy khóe mắt cũng cay cay...

- Ay da ~! Tao lỡ đụng phải một cái thùng rác rồi! Làm so bây giờ mày?

Lạc Lạc khẽ ngước nhìn, đập ngay vào mắt là gương mặt của Mộc Nhĩ Thường, tay còn ghét bỏ phủi phủi vai, mặt ghê tởm nhìn về phía Lạc Lạc, nhăn mày quay sang nói với cô nàng bên cạnh...

- Thôi mày ạ, dù sao cũng là người. Mày đừng nên đi so đo với... cái thùng rác làm gì!

Nói xong mấy cô gái cười ha hả, một người trong đó còn cố ý giẫm lên cặp sách của cô, đá đi hộp cơm của Lạc Lạc.

Cô nghĩ vùng lên đánh trả. Nhưng rồi nhỡ như bị gọi điện về nhà, chẳng phải sẽ phiền đến Trầm Viện sao? Lạc Lạc cắn răng cố nén nước mắt, cứ ngồi phệch trân trân ở đó.

- Thầy ơi thầy! Sao lại quẳng cái thùng rác giữa đường! Bốc mùi muốn chết! Nhĩ Thường lỡ đụng vào rồi này!

Phỉ Phỉ vờ bóp mũi la về phía thầy giáo đứng không xa. Cảnh tượng diễn ra ở trước cổng trường. Nhưng không ai can ngăn, cũng không thèm để ý...

- Em không biết đâu đó nha! Lát thầy phải dọn đi đó!

- Hihi, dọn làm gì? Để ở đây cho tiện quăng rác mày ạ!

Nhĩ Thường cùng Phỉ Phỉ lại cười ầm lên. Vờ ngó quanh, Nhĩ Thường bốc lên một vỏ chuối bị quăng ở giữa đường, vứt lên đầu Lạc Lạc, còn rất ra dáng làm việc tốt...

- Ai quăng vỏ chuối giữa đường không biết! Phải vứt vào thùng rác như thế này này!

Cả góc trường vang lên tiếng cười ha hả. Lạc Lạc tủi nhục nén nước mắt, lộm cộm mò lấ hộp cơm...

Không sao...

Cô quen rồi, đã quen rồi mà...

Giờ cô khóc cho ai xem chứ?

- U ya, cái thúng rác biết di chuyển!

Nhĩ Thường thốt lên vẻ kinh ngạc lắm. Phỉ Phỉ bên cạnh cười khẩy, giơ chân đạp cho Lạc Lạc một cái, đồng phục vốn nhàu nát trở nên bẩn thỉu và rách nát hơn, giờ còn “đặc sắc” khuyến mãi thêm một dấu giày ngay bên vai áo. Lạc Lạc ngã nhào ra, đầu vẫn như cũ cúi gằm, chỉ có điều bàn tay đã siết chặt hộp cơm trong lồng ngực.

Phỉ Phỉ thấy đã gần đến giờ, bèn kéo Nhĩ Thường đi. Nhưng Nhĩ Thường vừa quay lưng, đã nhìn thấy Lạc Lạc ôm cái gì đó trong lồng ngực.

- Ê con kia! Mày cầm cái gì đó? Đưa ra đây coi!

Nhĩ Thường nắm lấy mái tóc của Lạc Lạc, kéo ngược ra sau khiến Lạc Lạc đau điếng, mày nhăn lại, nhưng tuyệt đối không buông hộp cơm ra. Mấp máy bờ môi...

- Không! Cái này... là của tôi!

- A ha! Con này giỏi, hôm nay dám chống đối à?

Chát!!!!!

Nhĩ Thường giơ tay tát vào má của Lạc Lạc một cái. Chẳng mấy chốc trên gò má đã in rõ năm dấu tay, còn rướm hơi máu do bị ngón tay cào xước...

Lạc Lạc khẽ rên rỉ vì đau, nhưng vẫn không buông hộp cơm ra. Nhĩ Thường thấy thì tức điên, mắt ra hiệu với Phỉ Phỉ tiến lên. Phỉ Phỉ hiểu ý, tiến lên giựt hộp cơm kia ra. Lạc Lạc nhỏ bé gầy gò, địch làm sao lại hai cô gái ăn uống đầy đủ như Nhĩ Thường và Phỉ Phỉ? Bị Nhĩ Thường giáng thêm cho một cú đạp, đã ngả hẳn ra sau...

- Cái gì đây? Cơm trưa?

Nhĩ Thường mở hộp cơm ra, nhìn vào trong. Lúc này vì bị Nhĩ Thường xô ngã, hộp cơm đã lộn xộn bên trong, nhìn giống như cám heo. Nhưng mặn rau đầy đủ, khiến cho Nhĩ Thường và Phỉ Phỉ hơi ngạc nhiên...

Phải, Lạc Lạc là một con nghèo a ~!

Hôm nay bữa trưa không chỉ có cơm, rau, mà thịt, cá, xúc xích trứng đều rất đầu đủ...

Nhĩ Thường chỉ khó hiểu một chút, sau đó cười trào phúng nhìn Lạc Lạc...

- Ồ thùng rác! Không ngờ là mày phát tài! Nói đi, chôm tiền của ai? Có khi tao còn nể tình mà không báo công an tóm cổ mày!

Lạc Lạc mím môi, khẽ phản kháng. Phải nói, bị bắt nạt bao nhiêu năm Lạc Lạc chưa hề mở miệng nói lần nào. Có người còn tưởng cô bị câm. Hôm nay xem ra đã có một sự tiến bộ rất lớn...

- Tôi không có ăn cắp! Trả cơm trưa cho tôi!

- Trả cho mày hả? Trả này!

Phỉ Phỉ cười lớn, giật lấy hộp cơm từ tay Nhĩ Thường, đứng trên cao cầm hộp cơm nghiêng cơm cái, thức ăn cứ từ từ rơi xuống đầu của Lạc Lạc. 

Cô thẫn thờ, đơ người. Bên tai chỉ còn quanh quẩn tiếng cười của Nhĩ Thường và Phỉ Phỉ...

- Đi thôi mày! Vào học rồi kìa!

Phỉ Phỉ cười hớ hớ phẩy tay với Nhĩ Thường. Cả hai cười cười, trước khi đi Phỉ Phỉ liền ụp toàn bộ cả hộp cơm lên đầu Lạc Lạc, vỗ vỗ vài cái, nhếch môi...

- Ăn vui vẻ nha cưng! Liếm sạch sẽ rồi hãy vào! Đừng làm mất mĩ quan công cộng!

Cả hai nối gót bước đi, theo đó vẫn là tiếng cười đùa xen lẫn ầm trời...

...

Lạc Lạc nhìn thức ăn vươn vãi trên đất, môi hơi mím, đưa tay lên đầu nhặt hộp nhựa xuống, lụm từng nắm cơm đã nhơ nhớp đất bỏ vào...

Mắt cô hoen đỏ, lồng ngực chua xót...

Cô vô dụng quá, không thể phản kháng lại được...

Vừa nhặt, nước mắt uất ức sau bao nhiêu năm dồn nén tuôn cả ra. Cứ như vừa mở miệng, cái ký ức kinh hoàng những ngày đó lại ùa đến. Cô không phải bù nhìn, cô cũng đau, cũng buồn, cũng biết sợ hãi...

Như khá lâu trước nay, cô bị bắt nạt cũng đã từng chống đối, từng cãi lại. Rốt cuộc, cả thầy giáo cũng quay lưng lại với cô.

Sống làm sao khi bị mọi người cô lập?

Làm sao khi bị nhốt trong nhà vệ sinh bốn tiếng liền với bộ quần áo ướt sũng vào ban đêm? Tập vở bị xé nát?

Làm sao khi cô đã bước ra từ cánh cửa tử thần năm đó do bị nhốt trong phòng hóa học? Cơn lửa bùng lên và không ai muốn cứu cô?

Đôi khi cam chịu... Lạc Lạc nghĩ, đó sẽ là biện pháp tốt nhất...