Tôi Thề, Tôi Mà Không Làm Cho Cô Yêu Tôi Thì Tôi Không Mang Họ Trần Nữa!

Chương 34




Nhưng cái tên mặt dày như mặt thớt đó vẫn cố chấp lôi ghế đến ngồi cùng. Và ngay lúc hắn với cô nàng “thiên sứ” xinh đẹp kia ngồi xuống, cũng là lúc tôi đứng dậy, chuẩn bị bỏ đi thì Quân trở lại, trên tay cậu ấy là hai cái hamburger và hai cốc sữa tươi. Tôi lấy mỗi thứ cái, nói cảm ơn rồi quay đầu đi thẳng. Đích đến của tôi lại là cái khu sân sau xinh đẹp đó, không khí ở đay trong lành, yên tĩnh mà chẳng hiểu sao cái lũ học sinh kia chẳng bao giờ lui đến nhỉ? Nằm xuống bãi cỏ êm ái, tôi vừa ngước mặt lên nhìn trời xanh vừa thong thả mà ăn cái hamburger đang cố gắng dụ dỗ tôi ăn nó, và nó đã thành công, cuộc sống tưởng chừng như lúc nào cũng tốt đẹp như vậy thì quả nhiên ông trời lại dở chứng thích trêu ngươi người khác, và ông ta đang trêu tôi bằng cách làm cho hai cái con người “thiên sứ” và “sóng thần” kia đến đây, tôi mà là con nhà giàu thì tôi sẽ mua cái khoảng sân sau này luôn.

- Châu, cô ở đây đúng không?

Hỏi thừa, tất nhiên là tôi ở đây. Cậu ta tiến lại gần rồi đứng chắn ngay tầm nhìn của tôi, ngăn cản tình yêu sâu đậm giữa tôi và trời xanh bao la.

- Cậu nhìn thấy tôi rồi cậu còn hỏi làm cái quái gì nữa?

Nói thật ra thì bây giờ hắn không phải là điều mà tôi đang chú ý đến, tôi chú ý đến cái cô “thiên sứ” kia cơ. Nhìn cô ta quen quen mà không nhớ ra là ai.

- Cô đang nhìn đi đâu vậy hả? Nói chuyện với ai thì phải nhìn thẳng vào mắt người đó chứ.

- Mắt cậu cũng chỉ có lòng đen với lòng trắng thôi, nhìn làm gì cho mất công.

- Tôi không có đến đây để cãi nhau với cô.

Rõ ràng là cậu ta bắt đầu trước, xong bây giờ lại tỏ ra khó chịu là sao chứ? Người đâu mà oái oăm vậy chứ hả?

- Bây giờ tôi hỏi cô, sao mấy hôm nay cô tránh mặt tôi?

- Vì tôi muốn tránh mặt cậu.

- Ngu ngốc, ai chẳng biết vậy. Ý tôi là tại sao cô lại muốn tránh mặt tôi ý.

- Tôi bận suy nghĩ.

- Nghĩ cái gì chứ? Nghĩ cái gì mà phải tránh mặt tôi?

Tránh mặt cậu thì tôi mới nghĩ được đó, nhìn thấy cái mặt cậu là hết muốn nghĩ luôn. Từ dưới thảm cỏ ngồi dậy, vâng, từ nãy tới giờ tôi vẫn nằm đó, à rồi, tôi ngồi dậy rồi ngước mắt lên nhìn hắn, bằng một giọng bình tĩnh giả tạo, tôi nói ra sự thật gây sock.

- Tôi phải cố gắng suy nghĩ xem là tôi có yêu cậu không, vì con bạn tôi bảo tôi đang yêu cậu, nhưng mà nhìn thấy cái mặt cậu tôi không nghĩ được cái gì cả, ok chưa? Bây giờ biến đi cho tôi suy nghĩ.

Suy nghĩ cái con khỉ, hết muốn suy nghĩ gì nữa rồi, phụt ra hết rồi còn đâu nữa mà nghĩ, đúng là… không còn từ ngữ gì có thể miêu tả.

- Cô… cô vừa nói cái gì cơ?

- Tôi không có nói cái gì cả.

Có cho tôi kim cương thì may ra tôi mới vứt bỏ hết sĩ diện rồi nói cho cậu.

- Cô nói là cô yêu tôi á?

- Tôi không có nói là tôi yêu cậu.

Tôi nhớ rõ ràng tôi nói là không biết có yêu cậu ta hay không thôi mà, chứ tôi có bảo là tôi yêu cậu ta đâu? Hoang tưởng thì nó cũng vừa vừa phai phải thôi chứ.

- Á á á, tôi yêu cô, yêu cô, yêu cô!

- Yêu cái búa!

Sau câu nói đầy kích động kia, hắn ta ôm chầm lấy tôi mà quay vòng vòng, tôi chỉ cảm thấy chóng mặt và cũng có chút… động tâm, trời ơi, Châu ơi, mày điên rồi. Nhưng trong lúc hắn đang quay thì hình ảnh cô bạn “thiên sứ” đang đứng dựa vào gốc cây mà đưa mắt theo dõi bọn tôi lọt vào mắt làm tôi nhớ lại cái cảnh hắn ta và cô nàng ấy tay trong tay cười nói vui vẻ, và ngay lập tức, máu nóng trong người tôi sôi lên sùng sụng. Không chút suy nghĩ, tôi giơ chân lên mà ban phát một cái đạp thật mạnh vào bụng làm hắn đau đớn ôm bụng mà ngã lăn quay lên bãi cỏ.

- Cô bị làm sao vậy? Sao lại đạp tôi?

- Ngu ngốc! Đừng có đùa giỡn với tình cảm của người khác như vậy, tôi ghét nhất cái loại như vậy. Một cái đạp là còn nhẹ lắm.

Tức giận mà gào to vào cái bản mặt đang nhăn nhó vì đau đớn của hắn, nhưng ngay khi tôi xả giận xong thì cái mặt hắn đang từ sự thống khổ trở thành bất ngờ và… ngu ngơ, cái vẻ mặt đó nghĩa là sao chứ.

- Làm sao? Thắc mắc cái gì?

Hất mặt lên nói như kiểu mấy bà chị chảnh chọe hay đi đánh ghen, tôi thỏa mãn ngắm nghía cái khuôn mặt ngố ngố của hắn.

- Tôi nghĩ là có một sự hiểu lầm nho nhỏ ở đây, tôi chưa bao giờ đùa giỡn cái gì với cô cả. Hay là cô tưởng tôi với cái con nhỏ kia…

Câu sau, hắn vừa nói vừa liếc liếc mắt sang cái cô nàng “thiên sứ” kia. “Tưởng” là sao?

- Xin chào, tôi tên Hà My, tôi là em họ của tên này.

Em họ? Cái quái gì? Nhìn kĩ thì đúng là hai này cũng có nét khá giống nhau đấy, khoan khoan, thế từ nãy những gì tôi nói, aaaaa, cô kia, cô hại đời tôi rồi!

- Hắc hắc, Châu, vừa nãy cô nói cái gì vậy ta?

- Tôi không có nói cái gì cả, xin phép đi tr…

Chưa kịp nói thì đã có một bàn tay bịt lấy miệng tôi, cái bàn tay búp măng của hắn ấy mà.

- Há há, cô không cần nói cái gì cả. Tôi biết là cô yêu tôi rồi mà, há há.

- Tôi không có yêu đương cái quái gì với cậu cả.

Cố gắng gỡ cái thứ trên miệng xuống, tôi cố hết sức mà gào vào mặt hắn, tôi phải bảo vệ danh dự, phải bảo vệ danh dự a.

- Không ai nói với cô rằng nói dối là rất hư sao? Há há há.

- Tôi đã lớp 10 rồi, 16 tuổi rồi!

- Tôi không quan tâm, cô nói cô yêu tôi, là lá la.

Bình tĩnh, bình tĩnh.

- Tôi không có yêu cậu, tôi cùng lắm chỉ là thích cậu thôi, mà thích thì chỉ là…

- Không cần nói, thích lâu ngày thì sẽ thành yêu, là lá la.

Cố giải thích nói chuyện, giải thích cho một tên não heo hiểu ý mình quả là một chuyện bất khả thi. Cho dù tôi có cố nói như thế nào khi chăng nữa thì tên này vẫn nhảy nhảy, múa múa, hát hát như điên. Quá chấm hỏi với hành động này của hắn, tôi đành lặng lẽ chuồn đi, để lại cái tên dở hơi kia.

Ngồi trong giờ học mà tôi muốn điên cái đầu, lời thầy cô giảng thì không chui được từ nào vào đầu, mà cái tên đó thì lải nhải không ngừng nghỉ, thật là bực mình quá mà. Cái miệng của hắn bây giờ như cái đài radio ấy, nói nói nói và nói, nói không ngừng nghỉ. Nhưng đó không phải vấn đề. Mà vấn đề ở đây là sau khi kích động mà nhảy nhót, ca múa không ngừng thì hắn còn kích động mà xông vào lớp mang hộp phấn mang ra ngoài bảng tin trường mà nguyệch ngoạc vài chữ xấu như gà bới mà tôi không đọc được, nhìn mang máng thì hình như cái gì mà tình cảm cái khủng bố gì đấy ý. Nhưng cũng nhờ mấy cái hành động vô cùng kích động của hắn mà bây gờ những ánh mắt “bom nguyên tử” càng bay về phía tôi nhiều hơn.

Ngày hôm nay chúng tôi không có tiết học buổi chiều, vậy nên ngay sau khi tiết năm kết thúc,tất cả học sinh đều ùa ra ngoài cổng trường, chui vào những cái xe ô tô sang trọng rồi phóng đi. Và ngay khi tôi về gần đến nhà thì điện thoại rung, là tên Phong “tâm thần động kinh” đó gọi đến.

- Alo?

- Cô về đến nhà chưa vậy?

- Rồi.

- Cô biết không? Trên đường tôi đi về, xe ô tô của tôi đã cán chết một con chuột đấy, trên đường tôi còn thấy một người dắt đến ba con chó, một con màu vàng, một con màu đen, một con…

Mặc kệ cái tiếng lải nhải vẫn đang không ngừng phát ra qua chiếc điện thoại, tôi không cảm xúc mà nhấn vào nút “End Call” rồi mở cửa bước vào nhà. Bước vào nhà bếp, lôi một ít đồ ăn chưa được chế biến trong tủ lạnh ra, tôi bắt tay vào làm đồ ăn trưa. Đang giơ con dao lên để chuẩn bị đập tỏi thì điện thoại trong túi quần lại từng đợt từng đợt mà rung lên bần bật làm tôi giật mình, suýt nữa thì đánh rơi cả con dao. Lại là cái tên đó gọi nữa.

- Alo?

- Tôi đang ăn trưa đấy, cô đã ăn chưa? Hôm nay tôi phát hiện trong nhà tôi có một con gián và một con thạch sùng đấy. Bọn nó ở trong phòng khách đánh nhau, tôi thấy thú vị nên ngồi xem, mặc dù tôi ghét cả hai con nhưng tôi vẫn cổ vũ cho thạch sùng, tất cả mọi người trong nhà tôi chia thành hai phe, phe “thạch sùng” và phe “gián”. Nhưng phe “thạch sùng” đông hơn, cuối cùng thạch sùng chiến thắng, nhưng cái con đó lại ngậm con gián trong miệng rồi bò về phía tôi, đáng sợ lắm, vậy là tất cả người làm trong nhà tôi, người cầm dao người cầm dép truy sát con thạch sùng, đến bây giờ vẫn chưa bắt được, con đấy quả thật là nhanh mà…

Và tôi lại ấn nút “End Call” một cách không do dự, thạch sùng với gián trong nhà hắn đánh nhau thì liên quái gì đến tôi chứ, nhưng nếu là tôi thì tôi cũng cổ vũ cho thạch sùng. Và cứ như vậy, khi tôi đang ăn cơm hắn cũng gọi một lần, lúc tôi học hắn cũng gọi một lần, lúc tôi đang đánh răng hắn cũng gọi làm tôi sặc cả kem đánh răng, lúc trước khi ngủ hắn cũng gọi thêm một lần nữa, và sáng sớm hắn cũng tiếp tục gọi. Mà những chuyện hắn nói thì toàn là hôm nay hắn cầm dép ném chết một con chim, rồi hôm nay có cô giúp việc đang dọn dẹp nhà vệ sinh thì trượt chân ngã cắm đầu vào bồn cầu, hay là con mèo nhà hàng xóm bị đau bụng vì ăn phải thức ăn cho mèo, và đến cả chuyện ông quản gia nhà hắn đang đứng ở sân ngắm trời ngắm mây thì bị phân chim rơi ngay giữa mặt hắn cũng kể tuốt. Nhưng mèo sao lại đau bụng khi ăn phải thức ăn cho mèo chứ?

Sáng sớm tôi đến trường khá sớm do bị tên thần kinh kia gọi điện làm phiền do hôm qua hắn ngủ mơ thấy Spiderman nhảy vào nhà hắn để bắt nhện. Nhưng thậm chí còn có người đến sớm hơn cả tôi, đó là Quân, cậu ta làm gì mà đến sớm như vậy?

- Châu, bạn đến trường sớm vậy?

Cậu còn đến sớm hơn tôi nữa mà.

- À, nhà bên cạnh tôi mới mua con chó, nó sủa ầm ĩ quá làm tôi không ngủ được, mà cậu ở đây làm gì sớm vậy?

- À, hội học sinh có chút việc ấy mà.

- Ồ, cậu có vẻ bận bịu nhỉ.

Chậc chậc, dù thế quái nào thì tôi vẫn có cảm tình với Quân hơn và với cái tên động kinh kia. Chậc chậc chậc!

- Nghe nói cậu với Quân… ừm… yêu nhau?

- Không hẳn, tôi chỉ nói với hắn là con bạn tôi bảo tôi yêu hắn, thế mà hắn chốt ngay rằng tôi yêu hắn thật.

- Vậy nghĩa là cậu không có yêu Quân?

Sao nhìn mặt cậu ta có vẻ vui vui thế nhỉ? Chắc tôi nhìn nhầm thôi, dạo này mắt mờ quá.

- Chỉ là có ấn tượng thôi, gọi là quen bị làm phiền ấy, ha ha ha.

- Vậy sao, bọn mình xuống canteen ăn sáng đi, chắc bạn chưa có ăn gì.

Vì đúng là tôi chưa nhét được cái gì vào bụng nên cũng đồng ý mà lẽo đẽo theo Quân xuống canteen, vừa đi tôi với cậu ta vừa huyên thuyên một số chuyện vớ vẩn chẳng hạn như là hôm qua ngủ mơ thấy gì, thích cái gì, ghét cái gì, và tôi nhận ra tôi với cậu ta có nhiều điểm khá giống nhau, và điều giống nhau nhất là cả tôi và cậu ta đều ghét côn trùng. Nhà ăn sáng sớm khá vắng vẻ, chỉ thấy cô mấy bác đầu bếp đang nấu nướng và mấy cô bác lao công đang quét dọn. Tôi với cậu ta chạy ra quầy bán hàng, tôi gọi một sandwich và cốc nước táo, còn cái dạ dày của cậu ta to hơn tôi nên gọi một hamburger và một cốc sữa, tôi không thể ăn nhiều vào bữa sáng được, nếu không sẽ bị đau bụng mất. Tôi đang đưa miếng sandwich vào miệng thì điện thoại trong túi quần lại rung lên bần bật, không thèm nhìn tên mà tôi bắt máy luôn.

- Alo?

- Châu à, dì đây, cháu giúp dì trả nợ nốt lần này đi…

Tưởng ai, hóa ra lại là gia đình nhà chú dì “yêu quý” của tôi.

- Dì à, kinh tế khó khăn lắm, cháu xin lỗi, cháu không giúp được gì cho dì đâu.

Tắt điện thoại, hừm, hay thật, tháng này tôi đã vô cùng vô cùng tốt bụng mà gửi thêm hai triệu cho cái gia đình đó rồi mà bây giờ lại đòi là sao, bọn họ làm ơn nhớ rằng tôi chỉ là học sinh, là học sinh thôi, có được không?