Tôi Thích Mưa ... Vậy Thì Đã Sao?

Chương 6: Ánh trăng lạnh giá




Ánh đèn đường đã được thắp sáng trong khu phố nhỏ, xe cộ đi lại cũng thưa thớt dần, thi thoảng vài thanh niên đi chơi phố ban đêm ăn diện quần áo kiểu mốt, khoác vai nhau vừa đi vừa trò chuyện rôm rả, cười khúc khích tỏ vẻ khoái chí lắm. Trong khi đó tại quán nước nhỏ. Một cô gái tóc thả ngang vai đang vất vả lôi cái bao rác to bự về phía thùng rác, ném phịch một cái rồi nhanh chân chạy vào quán nước với vẻ mệt mỏi.

- Cũng muộn rồi! Cháu về đi! - Giọng nói trầm ấm của người phụ nữ tầm 53 tuổi cất lên.

Cô gái với mái tóc đen mượt thả ngang vai đang nằm xoài ra mặt bàn, uể oải ngồi dậy nói:

- Vậy cháu về đây! Con chào bác!

- Ừm! Về cẩn thận nhé!

- Vâng!.

Cô gái đó vừa nói vừa vội vã chạy như bay ra khỏi quán, tay cầm lủnglẳng mấy túi đồ trông khá là nặng cứ nhằm một mạch mà phi nước "đại" về nhà.

Xoạt! Xoạt!

Tiếng động vang lên sau lưng cô gái đó, bất giác từ đâu mấy tên lưu manh nhảy ra, tay lăm lăm cầm cái côn gỗ tiến gần đến bên cô gái nhỏ.

- Này cô em! Đi chơi với tụi anh đi! - Một tên trong số đó lên tiếng.

-..........! - Cô gái đó im lặng không lên tiếng vẫn cứ bước đi.

- Nào! Đứng lại đây! Đi chơi với tụi anh! Tụi anh cho tiền nhé baby!

Dường như không thể chịu nổi được nữa. Cô gái đó quay lại, giọng nói mệt mỏi nhưng pha chút tức giận:

- Cút!

- Á à! Rượu mời không muốn mà lại muốn uống rượu phạt à! Được thôi tụi bay đâu lên cho tao! - Tên cầm đầu lũ lưu manh ra lệnh.

Lần lượt từng người lên một nhưng chưa kịp ra tay thì đã bị đánh cho tới tấp không biết trời với đất là đâu. Cả 10 tên lên thì đi đời cả 10 không có tên nào là không bị tím mặt, tím mũi. Cô gái đó vừa đánh, miệng không ngừng lẩm bẩm.

- Dám trêu tôi à! Dám động vào Hà Diệp Ẩn này hả! Tôi đã mệt lắm rồi đó chết này! Chết này!

Mỗi câu "chết này" cô đều đánh vào đầu, vào chân tay từng tên một. Này thì cú đấm từ trên xuống, này thì cú đá từ dưới lên khiến cho lũ lưu manh trở tay không kịp. Diệp Ẩn càng đánh càng sôi máu, mãi về sau cô mới ngừng tay tha cho bọn chúng. Thật là một phen hú vía đối với lũ lưu manh hay ỷ mạnh hiếp yếu. Còn lại một mình trong căn hẻm nơi diễn ra cuộc đánh nhau ác liệt giữa Diệp Ẩn và lũ lưu manh. Nó ngồi xuống và thở dốc chưa bao giờ nó lại mệt đến vậy, toàn thân nhừ ra như cháo, hai chân thì như cột gỗ không động đậy nổi. Nó cố lết về nhà bằng toàn bộ sức lực ít ỏi. Nhưng Diệp Ẩn sẽ mãi không biết rằng, có một bóng người vẫn nhìn theo nó cho đến khi về nhà.

Kinh coong! Kinh coong!

Tiếng chuông cửa vang lên dồn dập. Thể Điệp ngồi trong nhà nhìn đồng hồ nghĩ thầm "Đã 9h45' rồi mà còn ai gọi cửa vậy! Hay là chị Ẩn nhỉ!"

Vừa nghĩ tới đây nó vội vã chạy ra mở cửa.

- Chị về....rồi....đây! - Diệp Ẩn thều thào nói.

Nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Tiểu Ẩn, Thể Điệp vội vã dìu nó vào nhà rồi lấy cơm cho Tiểu Ẩn ăn, miệng không ngừng hỏi han:

- Chị làm sao vậy! Sao nhìn chẳng khác gì bà cụ non thế kia?

- Hỏi...ít...thôi....! Em đi ngủ đi!

- Vậy chị ăn đi nhé! Em đi nghỉ nha! - Thể Điệp cười tủm tỉm rồi chạy về phòng của mình.

Nhìn theo Thể Điệp, Diệp Ẩn bất giác mỉm cười vì sự đáng yêu vô cùng của cô em gái. Nó ăn vội chén cơm rồi thay quần áo.

15 phút sau...

- Phù!

Diệp Ẩn từ trong phòng tắm bước ra thở phảo nhẹ nhõm. Nó nằm vật lên chiếc giường nhỏ lim dim ngủ.

OÁI! Diệp Ẩn kêu lên thất thanh, tay nó sờ vào cổ nhưng không thấy chiếc vòng mà mẹ nó tặng đâu cả. Chẳng lẽ cái vòng cổ lại không cánh mà bay.

- Chết rồi! - Diệp Ẩn kêu lên, nó vội vã thay đồ rồi chạy với tốc độ nhanh đến con hẻm mà nó vừa đánh nhau với cái lũ lưu manh kia.

"Sao nó lại không có ở đây nhỉ?". Diệp Ẩn lo lắng tìm đủ mọi ngóc ngách trong căn hẻm. Nhưng không thấy có chiếc vòng cổ nào cả.

- Không thể nào! Chiếc vòng đó đối với mình còn quan trọng hơn cả tính mạng!

Diệp Ẩn chạy đi chỗ khác tìm. Nó lục tung mọi thứ lên không bỏ sót bất kì một chỗ nào nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng của chiếc vòng cổ đó. Giọt nước mắt từ đâu chảy dài trên đôi má xinh xắn của Diệp Ẩn. Nó chạy mặc kệ cho đôi chân muốn chạy đi đâu thì đi. Đối với nó bây giờ không quan trọng nữa. Mất đi chiếc vòng đó là coi như mất đi tất cả...

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Ánh trăng dịu nhẹ bao trùm lên mọi vật trong ban đêm, xuyên qua kẽ lá chiếu thành những cái bóng đen đặc kín. Giữa không gian tĩnh mịch và ảm đạm của ban đêm. Một bóng người ngồi tựa vào gốc cây anh đào. Ánh mắt người đó mang vẻ u buồn dường như đang suy nghĩ về việc gì đó. Những giọt nước mắt không ngừng lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp của cô gái này giống như những cơn mưa không ngừng tạnh. Cô chỉ khóc

chứ không bật thành tiếng. Lặng lẽ ngắm nhìn mặt trăng vào ban đêm mà lòng buồn rười rượi.

- Sao hôm nay có quá nhiều chuyện xảy ra vậy! Bố mẹ có biết là khi hai người chia tay nhau con đau khổ thế nào không! Bố mẹ có biết là con luôn ao ước có một buổi tiệc sinh nhật thật vui vẻ không! Nhưng đối với con bây giờ thật chỉ là giấc mơ mà thôi! Hôm nay là ngày con chào đời cũng là sinh nhật con đấy! Nhưng đối với con cho dù là ngày sinh nhật mình đi chăng nữa thì nó vẫn là một ngày bình thường trôi qua mà thôi vì đã từ rất lâu rồi! Con đã không có sinh nhật những ước mơ kia thật hão huyền làm sao! -Diệp Ẩn mỉm cười đau đớn, cô khẽ chìm vào giấc ngủ một cách nhẹ nhàng...