Tôi Và Alan

Chương 2: “Có phải cậu nên giúp tôi một tay không?”




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Không biết đã qua bao lâu, Alan dừng xe ở ven đường, đưa tay khẽ đẩy tôi mấy cái. Anh kéo hành lý dẫn tôi vào một phòng ngủ nho nhỏ. Tôi cẩn thận quan sát căn phòng, tổng diện tích không quá rộng, trang trí cũng đơn giản. Dưới cửa sổ có hai cái giường đơn dựa vào tường, đối diện giường có một cái bàn làm việc, bên trên có bình nước và mấy cái laptop đang mở. Bên tay trái là phòng tắm, tôi đẩy cửa vào nhìn một cái, bên trong rất sạch sẽ. Trên tường có gắn bồn rửa và gương, còn có tấm rèm làm vách ngăn đơn giản, chỉ là trong phòng tắm không có bồn cầu.

Alan đi theo phía sau, giống như nhìn thấu nghi ngờ của tôi, giải thích: “Phòng bếp và phòng vệ sinh dùng chung, nằm rải rác ở hai bên hành lang, tủ lạnh công cộng cũng nằm trong bếp.”

“Ra vậy, cám ơn anh.” Tôi đi ra khỏi phòng ngăn, cầm lấy tay kéo hành lý từ tay anh.

“Cậu muốn ngủ thêm không? Giờ còn sớm, ngủ trên máy bay cũng không dễ chịu cho lắm.” Alan nhìn đồng hồ trên tay, chỉ về một trong hai cái giường ra hiệu với tôi: “Cậu ngủ bên này nhé, giường bên trái bị tôi chiếm rồi.”

“Không cần đâu.” Tôi lắc đầu từ chối: “Giờ mà ngủ thì tối không ngủ được mất, tôi cũng không bị lệch múi giờ. Đợi tôi rửa ráy thay quần áo xong, sau đó anh đưa tôi đi xung quanh được không?”

“Không thành vấn đề.” Alan nói: “Vậy tôi đi chuẩn bị đồ ăn cho cậu. Đồ tắm rửa cậu có thể dùng của tôi, để ngay trong ngăn tủ phía dưới bồn rửa tay ấy. Nếu có đồ riêng thì dùng xong cất luôn vào đó là được.”

“Cám ơn nhiều.” Tôi mở hành lý đang để trên đất ra, lấy một bộ quần áo mới cùng đồ tắm rửa, sau đó xoay người vào phòng tắm.

Dòng nước ấm xối lên người, rửa đi cảm giác mệt mỏi đi đường cả ngày. Tôi nhắm mắt lại đắm mình vào vùng trời nhỏ được rèm tắm vây quanh, ngẩng đầu tùy ý để nước chảy qua mặt, ngực, eo, bắp đùi, rồi sau đó biến mất xuống lòng đất. Mười lăm phút sau tôi dùng khăn tắm lau khô thân thể, lặng lẽ mở hé cửa phòng tắm. Sau khi thấy Alan còn chưa quay lại, tôi nhanh chóng lắc mình ra ngoài, thay bộ quần áo mới đặt trên giường. Sau đó mở giỏ đựng quần áo bẩn, ném áo sơ mi và quần sooc mặc cả một ngày trời vào trong.

Alan gõ cửa ở bên ngoài: “Thẩm, cậu xong chưa?”

Tôi vội vàng chỉnh lại quần áo mở cửa ra, trên người vẫn còn lẫn hơi nước và hương sữa tắm lavender. Alan đứng một bên hứng thú nhìn tôi, thậm chí còn huýt sáo nhỏ một cái.

“Không cần giữ kẽ quá vậy đâu.”  Anh bưng hai cái bát nhỏ bên trên có phủ rau: “Tôi sợ cậu đang thay quần áo nên mới đánh tiếng một chút. Thật ra bình thường tôi cũng không để ý có người ở trần trong phòng đâu, mùa hè ở nơi này nóng muốn mạng người luôn đấy.”

Vẫn cái dáng vẻ ôn hòa ấy, anh để đồ trong tay xuống tiếp tục nói: “Cậu không để bụng là được rồi, tôi chỉ sợ cậu thấy không thoải mái thôi.”

“Không đâu.” Tôi cười cười, xoay người lấy khăn mặt lau khô nước, sau đó mở đống chai lọ lúc nãy để trên bàn ra, vừa loay hoay vừa quay đầu nhìn hai cái bát anh bưng tới. Trong chiếc bát nâu nhỏ ấy có mấy miếng cải xanh và hạt tiêu viên, còn cả thứ gì đó tựa như mì miến, mùi rất thơm, còn có chút cay cay.

“Là phở tươi*.” Alan cười với tôi, nhìn tôi mở từng chai lọ nhỏ ra, bắt tay lau toner, bôi kem măt, serum và kem dưỡng da, chống cằm nói: “Trông cậu có vẻ là một người sống rất nghiêm túc, bình thường tôi không chú ý những cái này đâu.”

*新河粉, phở có rau cải với hạt tiêu được tả trong đây chắc là phở cải biên rồi, kh phải chính gốc Việt Nam, nếu có loại ăn với cải thì là phở xào:v (Hình ảnh kèm cuối chương)

“Đó là vì trời sinh anh đã đẹp sẵn rồi, với vẻ ngoài ưu việt thế thì chẳng phải lo gì cả.” Tôi đóng cái chai nhỏ cuối cùng lại, cất hết chúng vào túi riêng, sau lại lôi kem chống nắng ra đưa cho anh, nghĩ giờ bôi rồi ăn xong là có thể ra ngoài được luôn.

Alan lắc tay một cái, không nhận cái chai nhỏ trắng sữa kia. Anh nói trước giờ không dùng mấy thứ này, và cũng rất thích màu da hiện giờ. Thậm chí còn đắc ý bày tỏ: Lần trước video call với người nhà, còn được hai cô em gái nói dáng vẻ bây giờ trông rất ngầu.

Tôi không thể không nhún vai một cái, người phương Tây rất thích màu da rám nắng, thậm chí còn phát minh ra đủ thứ để có được làn da rám nắng. So với anh, một năm bốn mùa tôi không thể rời khỏi kem chống nắng quả thật giống như ma cà rồng vậy.

“Dù không thể tránh được việc lão hóa, nhưng tia UV sẽ khiến da anh tổn thương như bị mẩn hay có nếp nhăn đấy, nên là cứ dùng một chút đi.” Tôi bóp một lớp kem chống nắng to tầm một đồng tiền vào lòng bàn tay, điểm vài chấm rồi cẩn thận xoa đều, chưa từ bỏ ý định đưa kem chống nắng cho Alan.

Lần này anh không từ chối nữa. Alan cầm lấy kem chống nắng trong tay tôi, mở nắp nặn lớp kem trắng sữa ra, cười mà như không nhướn mày hỏi: “Có phải cậu nên giúp tôi một tay không?”

Tôi không nói gì, lôi một cái bình xịt trong túi ra, xịt lên người giống như phun bình chữa cháy để cho lớp phấn trắng bao phủ lên phần da bị lộ ra ngoài, sau đó cũng áp dụng phương thức như vậy vần anh một trận.

Alan đứng yên đó, tùy ý để tôi xịt loạn lên người anh. Ánh mắt anh xanh thẳm sáng ngời, trong con ngươi khi nhìn tôi chăm chú tựa như có cánh chim bay lạc.



Buổi chiều Alan đưa tôi đi thăm thú xung quanh. Đây là một thôn làng nhỏ, đám trẻ con đều tập trung tại phía đông trường học. Thời gian đi học vào lúc 9 giờ sáng đến 3 giờ chiều từ thứ 2 đến thứ 6, nhiệm vụ của chúng tôi là dạy từ đơn và ngữ pháp tiếng Anh đơn giản cho bọn nhỏ, đối với tôi đây không phải là chuyện gì khó khăn. Bên ngoài thôn có một cái chợ, cứ mỗi tối thứ 4 và cuối tuần nhóm tiểu thương buôn bán sẽ tập trung tại đây, bán đồ ăn và hàng thủ công mỹ nghệ. Bên ngoài thôn còn có một bãi biển, có không ít khách du lịch tới đây nghỉ ngơi. Alan nói với tôi rằng, tháng 11 đến tháng 2 hằng năm là mùa du lịch cao điểm của bản địa.

Sau khi làm quen địa phương xong chúng tôi trở về nơi cư trú, chỗ này là một chi nhánh của NGO**, người ở đây phần lớn là tình nguyện viên đến giảng dạy. Buổi chiều lúc trở về Alan đưa tôi mấy quyển tài liệu giảng dạy được in đen trắng đơn giản. Tôi lật nhìn một chút, phát hiện nội dung giống với file gửi qua mail được nhận trước đó. Alan hỏi tôi có cần giải thích hay tài liệu liên quan hay không, tôi từ chối. Trước khi tới đây tôi đã tiếp nhận huấn luyện của trường rồi, hơn nữa trước kia cũng đã có kinh nghiệm thực tập nên tôi khá có lòng tin vào bản thân.

**Non-Governmental Organisation: tổ chức phi chính phủ

“Vậy cứ thế nhé, mai là chủ nhật, còn nghỉ ngơi được thêm một ngày. Cơm tối xong cậu muốn đến chợ hay là tới bờ biển một chút không?”

“Ra biển đi.” Tôi trả lời: “Hôm nay trời đẹp, thích hợp để ra biển ngồi hơn.”

“Như cậu mong muốn, thân ái.” Alan rất tôn trọng suy nghĩ của tôi, đương nhiên cũng có thể bởi vì anh đã đi dạo chợ nhiều lần rồi.

Trao đổi chắc chắn hành trình xong, Alan lấy ra một cái chậu nhựa từ dưới gầm trường đưa cho tôi: “Cái này tôi mới mua mấy hôm trước, cho cậu đấy, sau này dùng nó để giặt quần áo. Bột giặt cứ dùng của tôi trước đi, ngày mai dẫn cậu đi mua sau.”

Tôi nói cám ơn với anh, xả nước mang áo sơ mi, quần sooc và tất vừa thay đi giặt, sau đó Alan ra hiệu phơi chúng ở bên ngoài phòng. Làm xong tất cả, anh dẫn tôi tới một quán nhỏ ăn bữa tối, chúng tôi gọi mấy chai bia, vừa ăn vừa thỉnh thoảng nhìn người đi đường qua lại.

“Cậu sẽ thích nơi này.” Alan vẫn đang dốc sức đề cử thành phố nhỏ bên biển này với tôi: “Giống như tôi vậy.”

“Hiện giờ tôi đã có ấn tượng tốt về nó rồi.” Tôi cắn mở nắp chai, ngửa đầu uống một hớp lớn: “Ít nhất thì đồ ăn ở nơi này rất rẻ.”

Alan cười to, học tôi mở một chai bia: “For us.”

“For us, and for the future.” Tôi cụng chai với anh, nhìn nụ cười cởi mở của một cậu bé, trong lòng đã bắt đầu yêu thích thôn làng bình dị này rồi.

~~~~~~~~

Phở tươi được miêu tả trong chuyện nó như thế này (chắc vậy), giống mỗi sợi phở =)))