Tôi Yêu Anh, Chàng Trai Băng Lãnh

Chương 33




Mấy người kia nghe Khánh nói như vậy, liền cúi mặt bỏ đi với một chút luyến tiếc

- Anh có cần đối xử không thương hoa tiếc ngọc như vậy không – Vy nói với giọng mỉa mai

- Cần...

- Hừ, anh nói đầy đủ chủ ngữ vị ngữ thì tổn thọ à

- Tôi thích....

- Haizzz....không biết tại sao mấy cô gái kia có thể khen anh đẹp trai, rõ ràng tôi không hề thấy vậy

- Cô phải đi kiểm tra mắt rồi

- Mắt tôi vẫn bình thường

- Vậy thì cô khác người rồi

- Bọn họ khác người thì có

Bỗng điện thoại Vy reo lên, là Sơ Vũ gọi cho cô, Khánh giật lấy điện thoại Vy...bắt máy

- Alô! Tiểu Vy, cô rảnh không, chúng ta đi chơi nhé – Đầu dây bên kia sốt sắng

- Là tôi....

- Vương Gia Khánh?- Nghe thấy giọng nói đó, Vũ giật mình

- Phải...

- Sao...sao cậu lại cầm điện thoại của Phương Vy, cậu ấy đâu, cậu đã làm gì cậu ấy?

- Làm gì sao? tôi thì làm gì cô ta chứ - Khánh liếc sang Vy

- Gia Khánh, anh trả điện thoại cho tôi – Vy hét lên

- Cậu mau đưa điện thoại cho cậu ấy, nếu không đừng trách tôi không khách khí

- Vậy sao? cậu định làm gì tôi đây, Hàn Sơ Vũ

- Cậu....

- Vương Gia Khánh.... – Vy đã không kiềm chế nổi gọi cả họ tên của cậu

- Sao?– Bấy giờ Khánh mới quay sang liếc Vy một cái

- Đưa điện thoại cho tôi

- Tôi tắt rồi

- Anh... - Vy bị Khánh trọc cho tức đau cả ngực

- Xem ra mối quan hệ của hai người cũng không tệ

- Thì sao chứ - Vy đứng lên giật lại chiếc điện thoại

- Thì sao ư? cô là hôn thê của tôi đó

- Tất cả chỉ là lừa gạt, tôi đã nói hết cho Hàn Sơ Vũ nghe rồi

- Cái gì? Cô nói hết cho hắn ta biết?

- Phải – Vy gật đầu tỉnh bơ

- Cô... - Khánh tức muốn chết không phải vì Khánh nhận ra Hà Sơ Vũ có ý định với Vy thì cậu ta cũng không tốn công giật máy của Vy rồi chọc tức cậu ta

- Tôi làm sao....??

- Không nói với cô nữa, uống nhanh còn đi

- Đi đâu...không phải đi chơi chứ

- Đi chơi

- Yed, đi thôi – Vy sung sướng bỏ luôn cốc dingtea đang uống dở đứng dậy kéo tay Khánh chạy đi

- Đi công viên giải trí nhé, lâu rồi tôi chưa được tới đó

- Được rồi....

Chưa đầy 10"p sau hai người đã có mặt ở công viên giải trí, vừa đến nơi Vy mở cửa chạy một mạch vào trong, giống như chú chim nhỏ được sổ lồng...

- Nhanh lên nhanh lên – Vy kéo tay Khánh đi

- Từ từ thôi – Khánh cố giằng lại

Vào bên trong Vy thật sự là thích thú, bao nhiêu trò chơi hấp dẫn nào là tàu lượn siêu tốc, vòng quay mặt trời,..v...v.... nhưng thứ mà Vy hứng thú nhất là ngôi nhà ma quỷ

- Oà, thật là thú vị đấy...- Vy chỉ tay về phía ngôi nhà

- Cô muốn vào sao? – Khánh hỏi lại

- ừm – Vy gật đầu

- được rồi, let"s go – Khánh túm tay Vy, lôi về phía quầy bán vé rồi đi về phía ngôi nhà

Mới mở cửa, đã cảm thấy sự u ám của ngôi nhà, đi sâu một chút nữa sẽ cảm thấy cảm giác rờn rợn đến lạnh sống lưng. Vy càng nắm chặt tay của Khánh hơn, khi nắm tay cậu, Vy cảm thấy an toàn hơn hết. Bỗng dưng Vy thấy khoảng cách giữa hai người được rút ngắn đi một chút...và Khánh cũng thấy như vậy. Hai người tiếp tục hành trình khám phá ngôi nhà này đi đã được hai, ba phút rồi vẫn chưa thấy có chuyện gì xảy ra, họ càng thấy bất an nói đúng hơn là Vy càng thấy bất an. Khánh đi trước dẫn đường, Vy theo sau, bỗng không biết một vật gì từ trên rơi xuống, theo phản xạ Vy hét lên một tiếng, Khánh thấy vậy cũng kéo Vy lại phía mình. Đù, là một cái đầu lâu ( đồ giả).

Hai người lại tiếp tục đi, đi thêm một chút nữa thì thấy một con quỷ không biết từ đâu lò đầu lên làm hai người giật bắn mình, tý thì tim rơi ra ngoài. Bấy giờ Vy mới mếu máo

- Tôi thề sẽ không có lần hai đi vào căn nhà quỷ dị này – Vy nói một hồi rồi xiết chặt lấy cánh tay Khánh

- Không phải hồi nãy hào hứng lắm sao, tiếp tục đi chứ - Tay Khánh lúc này sắp bị Vy xiết cho đến gãy luôn nhưng vẫn không than vãn nửa câu