Tôi Yêu Nhân Dân Tệ

Chương 11




Đến giữa trưa ngày hôm sau mới tặng quà cho anh ta.

Tôi lấy tự điển món ăn của ngày hôm qua từ trong tủ lạnh ra, sau khi hâm nóng chính là bữa trua hôm nay của chúng tôi, ông chủ Ngôn nhà tôi nói không thể lãng phí thức ăn, hơn nữa là lần đầu tiên tôi….ạch, món ăn lần thứ hai tôi nấu vì anh ta lại càng không thể lãng phí hì hì. . . . . .

Vui vẻ ăn sạch món ăn của đêm qua, tôi cũng chưa nhớ chút gì đến quá tặng vẫn chưa đưa cho anh ta. Mà ông chủ Ngôn vừa thong thả ăn vừa thờ ơ nói: “Không phải em còn có chuyện chưa làm sao?”

“Không có đâu!”

“Thật là không có?”

Tôi nghiêng đầu nghĩ một chút, trả lời khẳng định: “Cái đó thật sự là không có mà!”

Sắc mặt ông chủ Ngôn trầm xuống, có chút tức giận: “Cái đó có thể có.”

Ách? Tôi thận trọng quan sát sắc mặt của anh ta, có chút không rõ: “Có có….vậy nhất định là có, có thể nhắc nhở tôi một chút xíu không?”

“Quá sinh nhật của tôi.”

a..a…a..!! hóa ra là cái này! Tôi nhếch môi cười: “Có có có, chắc chắn có, cơm nước xong liền đưa cho anh.” May mà anh ta nhắc nhở, nếu không thì tôi hoàn toàn quên rồi.

ông chủ Ngôn gật đầu, vẫn là dáng vẻ lạnh nhạt, chẳng qua là tôi vẫn bị phát hiện tốc độ ăn cơm của anh ta nhanh lên chút chút, ông chủ Ngôn ngượng ngùng xấu hỏ thật đáng yêu mà.

Cơm nước xong xuôi, ông chủ Ngôn ngồi trên sofa vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như trước, nhưng mà tôi biết trong lòng của anh ta nhất định đặc biệt khẩn trương kích động, chỉ là ngại biểu hiện ra ngoài.

“Nhận nhận nhận!” Tôi lấy quà tặng từ phía sau đưa đến trước mặt anh ta, trong mắt anh ta lóe lên tia vui sướng bị tôi bắt được. He he he, tôi đã nói anh ta còn rất chờ mà đấy mà.

Nhận quà rồi ông chủ Ngôn vội vã mở bao gói ra….được rồi, thật ra anh ta vẫn rất thong thả bình tĩnh, ngay cả tháo dây ruybăng cũng tao nhã đến thế…..nếu như đổi thành cởi quần áo thì, *gào thét*!!! Nghĩ đến hình ảnh ông chủ Ngôn cởi áo tháo thắt quần, tôi liền không kìm lòng được kích động chảy máu mũi.

Lúc này ông chu Ngôn đã mở lớp đóng gói thứ 3 ra, hình như có chút mất kiên nhẫn, trực tiếp xé lớp đóng gói sau cùng.

Oh my god!! Ông chủ Ngôn bạo lực cũng thật có mị lực(sức hấp dẫn) nha!!

Ách----sắc mặt của ông chủ NGôn có phần bất thường? Giật giật? kinh hoàng? Kinh ngạc? dù sao cũng chính là rối loạn lung tung .

“Đây là trò quỷ gì?”

“Quần lót Ultraman(siêu nhân điện quang) đó!” Tôi vô cùng hào hứng nói: “Loại Ultraman nào cũng có, Ultraman Leo, Ultraman Ace, Ultraman Deyja vân vân.”

Ông chủ Ngôn lên giọng, không dám tin hỏi: “Đây là món đồ em tặng tôi?”

“Đúng rồi! thích không?”

“………”

Ông chủ Ngôn trầm mặt thật lâu mới nói: “Tôi còn nhớ rõ quần lót quái thú của em.”

Tôi gật đầu gật đầu lại gật đầu.

Ông chủ Ngôn nghiêng người: “Em muốn tôi đánh em sao?”

". . .

Tôi không rõ nguyên nhân nhìn anh ta, anh ta cũng không giải thích, chỉ cười dặc biệt thâm hiểm.

Thật lâu về sao tôi mới biết được anh ta nói rằng: Siêu nhân điện quang đánh Tiểu quái thú!

Thời gian hồng hộc trôi qua.

Một ngày nọ Chủ nhiệm lớp phát cho chúng tôi bảng nguyện vọng thi vào trường đại học, tôi mới giật mình cảm thấy trưởng cấp ba sớm sẽ ân sủng chúng tôi, cho đến bây giờ tôi cũng không có cảm giác căng thẳng của thời cấp ba, so với những học sinh ngày này vùi đầu khổ học, tôi có thể nói là ‘hoang dâm vô độ’ (ăn chơi sa đọa). nhìn chằm chằm quy định cứng nhắc trên bảng nguyện vọng, tôi rút, trong đầu một mảnh hỗn độn, Bắc cực lập tức xuất hiện Nam cực lập tức xuất hiện, bốp một tiếng Liễu Lam Lam đánh vào sau đầu tôi, tức giận mắng mỏ: “Bắc cực Nam cực có đại học sao, cậu đúng là kẻ ngốc!”

“Vậy mình phải làm gì đây?” Tôi nằm bò lên cái bàn yếu ớt nói, tôi vẫn cho rằng tôi cách đại học rất xa xôi, cái ý nghĩ tựa như bây giờ tôi còn đang học tiểu học ấy. quá đột ngột, thật thật quá đột ngột, thật sự là quá đột ngột quá đột ngột, tôi còn chưa chuẩn bị chút tâm lý nào!

“Đột ngột cái mốc! Mình thấy cậu thật không biết cái gì cả! mình hỏi cậu, cậu cam lòng rời khỏi nhà ông chủ Ngôn của cậu?”

Một lời thức tỉnh người trong mộng, tôi lập tức đứng lên chỉ trời thề thốt: “Tôi cam lòng đó là không thể!”

Liễu Lam Lam vô cùng khinh thường trợn mắt: “Vậy cậu đăng kí đại hoc S trong thành phố đi.”

Đại hoc S là trường đại học không cao không thấp nằm giữa hạng nhất và bình thường, đối với loại người không có tiến thủ như tôi là một lựa chọn không sai, tăng thêm chút điểm mới có thể đậu.

“Vậy còn cậu?”

“Đại học M ở tỉnh bên cạnh.”

“Wow!”

“Rất giỏi phải không!”

“Ừ ha…hợp lại là SM nha!”

“Bốp!” kết quả tôi lại bị pia, rơi lệ.

………

Sau khi tan học, mẹ già đã lãng quên tôi rất lâu và cũng bị tôi quên lãng rất lâu lại gọi điện thoại cho tôi.

“Nhậm Minh Bích!! Không phải con ở nhà người ta chơi tới quên trời quên đất chứ? Cả nhà cũng không cần về? cả mẹ già cũng không cần luôn hả?” Kim khẩu của mẹ già vừa mở liền ào ào đính cho tôi cái tội danh.

Nói thật, nghe được giọng mẹ già, nếu không có hiển thị cuộc gọi, tôi còn tưởng rằng là người phụ nữ chanh chua của nhà nào đó. Trong thế giới của bà, mục tiêu chính là bồi dưỡng tôi thành một con người có học thức hiểu biết lễ nghĩa dịu dàng hiền lành lương thiện đáng yêu nhu nhu nhược nhược, nhưng không biết sao tôi lại đi lầm đường lạc lối….mượn lời Liễu Lam Lam mà nói: là một kẻ bại hoại, lưu manh giả danh trí thức trong ngoài không đồng nhất, xấu xa đến tận xương tủy nhưng có chết vẫn không chịu thừa nhận, mà làm việc thì kích động không nghĩ đến hậu quà, chỉ số IQ bẩm sinh thì chưa phát triển, càng ngày càng lười nhác khờ khạo, cuối cùng rêu rao là một người trẻ tuồi có khẩu vị nặng.

Tôi nắm cổ họng làm nũng với điện thoại di động: “Con rất nhớ người nha…! Mẹ ”

“Mẹ…cho phép con hôm nay về nhà.” Giọng mẹ già rõ ràng run rẩy, cuối cùng rơi rụng.

Mẹ già không biết chút gì gọi tình thú, thảo nào một năm bốn mùa cha luôn đi công tác không trở về nhà. Tôi hậm hực hờn dỗi nghĩ, cầm chiếc điện thoại mới của ông chủ Ngôn vừa mua cho tôi, nhịn không được bẹp môi cười ngây ngô hi hi. Di động của tôi bị bùn đất vô tình làm nhục vào ngày sinh nhất đó của anh ta, mặc dù đã tẩy sạch sẽ, nhưng ông chủ Ngôn bị sự lãng mạn của đại gia làm rung động nên hào phóng bỏ tiền mua cái mới cho tôi, thì đại gia lập tức nghĩ đến kiểu dáng thịnh hành nhất mới nhất đã lâu,*gào khóc*.

Bấm số của ông chu Ngôn, tôi vô cùng thẹn thùng hô: “Alo~ ông chủ Ngôn ~”

Điện thoại bên kia:”……”

Tôi thẹn thùng kiên trì cố gắng: “Hello~ ông chủ Ngôn ~”

“….”

Tôi nghi hoặc. sao không có tiếng động? vừa nãy trò chuyện với mẹ già vẫn không có vấn đề gì mà, chẳng lẻ chợt hỏng? xảy ra trục trặc? ? Oh my god, chẳng lẻ điện thoại mới mua lại phải gặp ‘độc thủ’ tàn nhẫn của tôi, đối phó với loại tình huống này chắn hẳn mọi người đều biết rồi đập đập liền tốt, mỗi lần thử nhất định linh nghiệm. nhưng đây là điện thoại ông chủ Ngôn mua cho tôi mà, huh u, không nỡ đâu….

Dưới loại tình huống này tôi chỉ có thể hét lớn vào microphone: “Ông chủ Ngôn! Anh nghe thấy không“ khi tôi hô xong thì người đi đường dồn dập liếc mắt nhìn tôi, ánh mắt quái gở.

Che tai nghe của di động, tôi mặt hung dữ lớn tiếng hét lớn với bọn họ: “Nhìn gì mà nhìn! Chưa từng thấy điện thoại hỏng à?” Bị uy phong của tôi làm khiếp sợ, người qua đường Ất người qua đường Giáp nhao nhao cấp tốc tránh xa, người qua đường Bính tiến lên liếc mắt đánh giá tôi: “Tôi thấy là đầu óc cô bị hỏng mới phải.”

Nhe răng trợn mắt nhìn bọn ho đi hết, tôi mới dặt điện thoại đến bên tai, vẻ mặt ngượng ngùng trong nháy mắt.

“Tôi nghe thấy.” cuối cùng giọng nói tuyệt mĩ của ông chủ Ngôn cũng truyền vào lỗ tai, nhưng mà thanh tuyết(đường truyền âm thanh) hình như không ổn định lắm?

Hóa ra là vậy, có lẻ loa âm thanh không hoạt động, tôi hí một tiếng hô to vào di động: “Ông chủ Ngôn! Hình như loa âm thanh của điện thoại này hỏng rồi! tôi phai gào thét anh mới nghe thấy!!”

Ông chủ Ngôn không chịu nổi khẽ quát: “Nhậm Minh Bích! Điện thoại không hỏng, nhưng em mà rống nữa, màng nhĩ của tôi sẽ bị phá hỏng!”

Tôi nghẹn lời sửng sốt, khúm núm nói: “Anh nghe thấy sao…?”

“Nghe thấy.” ông chủ Ngôn tức giận nói.

“A…” tôi ủy khuất cúi đầu, vô thức đá đá cục đá dưới chân chơi, không quan tâm dùng sức cục đá liền bay ra ngoài.

“Em gọi điện thoại là vì thủ chức lượng trò chuyện của di động sao?”

“Đương nhiên không----a!” Tôi thét chói tai, nhìn thấy một nam sinh chạy xe đạp từ trường học vọt đến, mà cục đá vừa mới bị tôi đá bay ra ngoài liền bắn vào trên bánh xe của cậu ta---

“Rầm—“

Té….xe…rồi…

“Sao vậy?! xảy ra chuyện gì rồi hả?! Nhậm Minh Bích! Nhậm Minh Bích! Nói chuyện!!” Bên tai truyền đến lời hỏi thâm lo lắng của ông chủ Ngôn.

“Không…không có gì…!” Tôi trả lời theo bản năng, ánh mắt nhìn “Một đống” nằm bò trên mặt đất ở phương xa.

“F***! Tên thối tha nào dám ám toán ông đây!” Nam sinh ngã trên mặt đất xoa cánh tay đứng dậy, tức giận dò xét chung quanh, sau đó cậu ta nhìn thấy tôi, tôi cũng thấy cậu ta---Ngôn Tô Kính!

“Lại là cô!! NHậm Minh Bích!”

“Là ai?” ông chủ Ngôn dừng một chút, nghi hoặc: “Là ai đang gọi tên em?”

Xong….đời…rồi…