Tôn Thượng

Chương 2: Tẩu hỏa nhập ma




Cổ Thanh Phong vẫn đứng cạnh bia đá âm thầm quan sát, nghe nói kiếp nạn Chu Thiên đã qua trăm năm rồi, hơn nữa thời đại trước khi xảy ra kiếp nạn Chư Thiên đã quy về thời Thượng Cổ, nội tâm có chút cảm khái.

Nói thật, về chuyện trước khi kiếp nạn xảy ra đều đã quy về Thượng Cổ, Cổ Thanh Phong không hề kinh ngạc.

Theo dòng lịch sử, Hoang Cổ, Thái Cổ, Viễn Cổ mỗi thời đại hầu như đều diễn biến như vậy, dường như mỗi lần sau khi xảy ra kiếp nạn, đều chứng tỏ rằng một thời đại cũ kết thúc, một thời đại mới mở ra. 

Về phần tại sao lại xảy ra kiếp nạn, Thiên Đạo vì sao lại phán tội tất thảy nhân gian, cái này chỉ có thể nói là kết quả của sự tiến hóa bản nguyên, cũng là quy luật tất yếu của sự phát triển lịch sử.

Điểu duy nhất khiến hắn cảm thán chính là không thể ngờ được rằng mình lại“hôn mê” suốt mấy trăm năm tại Xích Viêm Lĩnh… điềunày làm hắn có chút không rõ ràng.

“Cô cô, người nói Xích Tiêu Quân Vương thật sự sẽ luân hồi chuyển thế sao?” 

Vị tiểu cô nương kia hiên ngang nhìn tấm bia đá, hỏi: “Sau kiếp nạn, rất nhiều đại năng Thượng Cổđều đã luân hồi rồi…vì sao duy chỉ có Vương Quân là không có tin tức gì?”

“Chuyện này làm sao ta biết được, từ sau kiếp nạn, mỗi một năm đều có lời đồn nói Quân Vương sẽ luân hồi chuyển thế... có điều đều truyền đến gần trăm năm nay rồi, đến nay cũng có nhìn thấy người chuyển thế của Quân Vương đâu, huống chi năm đó lúc Quân Vương bị Tiên Đạo phán quyết là chuyện ba trăm năm trước, mà luân hồi chi môn xảy ra lúc xảy ra kiếp nạn…”

“Không phải nói năm đó Quân Vương không bị Tiên Đạo phán quyết chết sao? Mà là dùng tên giả thăng Thiên Giới, nếu thật là như vậy, Quân Vương hẳn là cũng sẽ luân hồi chuyển thế...” 

“Nha đầu, đây đều là lời đồn thôi, Quân Vương năm đó rốt cuộccó bị Tiên Đạo phán chết không, thì không ai biết cả.”

Rất nhiều đại năng Thượng Cổ đều luân hồi rồi?

Nghe cuộc nói chuyện gữa hai nữ tử, Cổ Thanh Phong có chút nghi hoặc, nhưng nghĩ kĩ lại, rất nhanh liền trở lại bình thường. 

Bởi vì tại thời điểm xảy ra kiếp nạn, pháp tắc tiên địa biển đổi hỗn loạn, không biết vị đại năng thông thiên triệt địa nào lại mở cánh cửa luân hồi ra... rất nhiều đại năng thậm chí tiên ma vìtránh kiếp nạn cũng bước qua cánh cửa luân hồi, còn Cổ Thanh Phong vì một vài nguyên nhân đặc biệt, chưa thể bước vào cánh cửa luân hồi.

Cũng không biết đám bằng hữu già kia có luân hồi không...

Cách đó không xa, vị tiểu cô nương áo trắng nhìn qua bia đá, ánh mắt xinh đẹp hiện lên một tia ao ước: “Nếu như Quân Vương thật sự luân hồi chuyển thế thì tốt rồi…” 

“Ta nói nha đầu, ngươi không phải là đàn từ khúc của Quân Vương nhiều quá mà tẩu hỏa nhập ma rồi không?" Nữ tử xinh đẹp lườm nàng một chút, rất nghiêm túc nói: “Cô cô khuyên ngươi về sau vẫn là ít đàn từ khúc của Quân Vương một chút đi, đàn nhiều không có lợi với ngươi.”

“Cô cô, ta chỉ là thích từ khúc của Quân Vương thôi, sao có thể tẩu hỏa nhập ma được! Thật là! Ngươi đừng nói qua lênnhư vậy có được không!”

“Nha đầu, cô cô khôngđùa giỡn với ngươi, từ khúc của Quân Vương bài nào bài đấy quái dị, bài nào bài đấy huyền diệu, người bình thường căn bản không khống chế được, những năm gần đây người đàn từ khúc của Quân Vương đến nỗi tẩu hỏa nhập ma còn ít sao? Ngay cả điên rồ đều có... ngươi nhớ kĩ lấy, đến lúc đó nếu ngươi vì đàn từ khúc của Quân Vương mà tẩu hỏa nhập ma, ta biết ăn nói thế nào với mẹ ngươi...” 

“Người khác là người khác, Âu Dương Dạ con sẽ không tẩu hỏa nhập ma đâu!”

Âu Dương Dạ cô nươngliếc Cô cô một cái, sau đó nhìn qua bia đá, lại chìm đắm trong trầm tư, nàng thích âm luật, thuở nhỏ đã rất thích, nhất là từ sau khi nghe những từ khúc Quân Vương lưu lại, càng không thể tự thoát ra được, mà nói ra thì cũng lạ, mỗi lần đàn tấu từ khúc của Quân Vương đều làm nàng có cảm giác không thểnói rõ cũng không thể tả rõ ràng, dường như mơ về thời thượng cổ tận mắt nhìn thấy phong thái của Quân Vương, làm nàng vô cùng mê muội.

Chẳng lẽ đàn tấu từ khúc của Quân Vương thật sự sẽ tẩu hỏa nhập ma sao? 

Không!

Không thể nào!

Chí ít ta sẽ không. 

Âu Dương Dạ rất tự tin lắc đầu, khẳng định mình không thể tẩu hỏa nhập ma được.

Cổ Thanh Phong bên cạnh vừa lắng nghe, vừa lắc đầu cười khổ, năm đó hắn quả thực sáng tác rất nhiều từ khúc, hơn nữa giống như những lời nữ tử xinh đẹp kia nói, rất nhiều bài tương đối quái dị, người bình thường chắc chắn không khống chế được, nếu mà nói đàn tấu những từ khúc đó có thể làm người ta phát điên, điều này cũng có thể, vì âm luật có thể thu hút tinh thần của một người, tinh thần không đủ vững, rất dễ dàng bị âm luật ảnh hưởng, sinh ra ảo giác, cũng có thể tinh thần rối loạn.

Nhưng điều làm Cổ Thanh Phong có chút nghi ngờ đó chính là, năm đó bản thân mặc dù trầm mê âm luật qua trong một khoảng thời gian rất dài, cũng sáng tác ra rất nhiều từ khúc, nhưng cho tới bây giờ không có dạy qua những người khác đàn tấu, làm sao nghe nữ tử xinh đẹp kia nói, giống như rất nhiều người đều đang đàn tấu từ khúc của mình, hơn nữa còn phát điên sao? Nếu thật sự là như thế, vậy tội này quá lớn rồi. 

“Nha đầu, ngươi cũng đừng trách cô cô lắm lời, một năm nay, số lần ngươi chạy tới nơi này càng ngày càng nhiều, ngươi thật sự cho rằng cô cô không biết tâm ý kia của ngươi sao?”

“Cô cô, ngươi đừng có nói lung tung, ta nào có!”

“Nha đầu, cô cô là người từng trải, hơn nữa thời gian chơi âm luật dài hơn ngươi nhiều, tạo nghệ cũng sâu hơn ngươi, từ khúc của Quân Vương ta cũng đàn qua không ít, ngươi biết trên thế giới vì sao lại có nhiều người thích nghe từ khúc của Quân Vương như vậy không? Đó là bởi vì từ khúc của Quân Vương đều có một loại mị lực đặc biệt, nói chính xác là Quân Vương này thực sự rất có mị lực.” 

“Bài Phong Khởi Đại Thanh Sơn kia của người rung động đến tâm can, sau khi nghe xong, rất dễ dẫn đến chấn động tinh thần, làm cho người cảm giác như trở về thời Thượng Cổ, như là tận mắt chứng kiến sự điên cuồng của Quân Vương lực chiến quần hùng ở Đại Thanh Sơn năm đó, nam nhân nghe đều sùng bái, nữ nhân nghe xong tâm tư đều rung động, mê luyến.”

“Còn có bài Phượng Cầu Hoàn… càng khỏi phải nói… là từ khúc Quân Vương đàn vì Thế Tôn Nương Nương… cái này gọi là si tình, đó gọi là làm tan nát lòng người, người nghe như đứt từng khúc ruột… nữ nhân bình thường sau khi nghe xong có ai là không động lòng…”

“Cô cô! Đó là người thôi, ta không rung động, càng không mê luyến...” 

“Không rung động? Không mê luyến? Ngươi lừa gạt quỷ à?” Nữ tử xinh đẹp liếc mắt nhìn nàng, tức giận nói: “Vậy ta hỏi ngươi, thời gian gần đây ngươi hao tâm tổn sức lấy lòng lão Hỏa Đức làm gì? Mỗi ngày không phải biếu rượu ngon, thì là biếu món ngon...”

“Hỏa Đức trưởng lão là ta người tôn kính nhất, ta đối tốt với lão một chút không được sao?”

“Nha đầu chết tiệt kia, ngươi coi cô cô là đứa trẻ lên ba sao? Ngươi cho rằng cô cô không biết ngươi đang có ý đồ gì sao? Không phải là nhắm trúng cái vòng Huyết Viêm kia rồi sao? Theo ta được biết thì chiếc vòng tay đó là do đích thân Xích Tiêu Quân Vương luyện chế, nếu không phải ngươi mê luyến Quân Vương, thì sao lại muốn chiếc vòng tay do người đích thân luyện chế chứ.” 

“Con... con thích pháp bảo không được sao?"

“Được lắm, còn dám mạnh miệng với ta.”

Nhìn Âu Dương Dạ kiên quyết không chịu thừa nhận, nữ tử xinh đẹp vốn định răn dạy đôi câu, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, lại thôi, rồi khuyên: “Nha đầu à, nghe Cô cô khuyên đây, sau này từ khúc của Quân Vương, nghe một chút là được rồi, tuyệt đối đừng đàn nữa… thật sự sẽ ẩu hỏa nhập ma đấy… nhớ năm đó cô cô thiếu chút nữa thì…” 

“Thiếu chút nữa thì làm sao?” Âu Dương Dạ cười hì hì hỏi.

Nữ tử xinh đẹp trừng mắt, nói: “Dù sao sau này ngươi ít đàn từ khúc của Quân Vương là được rồi, ngươi đừng quên là, hắn từng nhập ma đấy, hơn nữa còn không phải ma bình thường, nếu không ngươi nghĩ vì sao Quân Vương lại bị Tiên Đạo phán quyết”

“Ây, cô cô, người vẫn luôn rất sùng bái Quân Vương, sao cũng nói người như vậy.” 

“Cô cô thừa nhận mình sùng bái Quân Vương, sùng bái tài hoa vô song của người, sự lạnh lùng kiêu ngạo của người, tạo nghệ phi phàm của người, hắn hoành hành không sợ, cả cái khí phách tiếu ngạo thiên hạ của người, nhưng mà sùng bái chỉ là sùng bái thôi, ta sùng bái Quân Vương, cũng không có nghĩa là mê luyến người, dù sao ngài từng nhập ma, đã là ma, chính là tội nhân của Tiên Đạo.”

“Hừ!”

Âu Dương Dạ hừ lạnh một tiếng, không để ý nữa, nàng ghét người khác nói Quân Vương là ma, càng ghét người khác nói Quân Vương là tội nhân Tiên Đạo hơn. 

Nữ tử xinh đẹp cũng biết cháu gái mình không thích nghe những lời này, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nhìn sắc trời, nói: “Thời gian không còn sớm nữa... nha đầu, lát nữa ta muốn đi Uy Hổ Bang gặp Vương Bang Chủ một chuyến, ngươi có muốn đi cùng ta không?”

“Vương bang chủ? Tên mập chết dẫm ấy mỗi lần đều nhìn con đắm đuối, con không muốn đi cùng người đâu, người tự đi đi.”

“Vậy được rồi, lát nữa con về sơn trang trước đi.” 

Đứng trong lăng viên, nhìn bóng lưng nữ tử xinh đẹp rời đi, Cổ Thanh Phong không khỏi có chút nghi hoặc.

Vừa rồi nghe được hai nữ nói đến vòng tay Huyết Viêm, hơn nữa còn là mình năm đó tự tay luyện chế?

Cổ Thanh Phong càng nghĩ, vẫn không có ấn tượng gì về vòng tay Huyết Viêm, đời hắn luyện chế rất nhiều pháp bảo, nhiều đến mức ngay cả hắn cũng không biết cuối cùng có bao nhiêu. 

Chờ chút!

Hỏa Đức trưởng lão?

Sao lại quen thuộc như vậy? 

Cổ Thanh Phong bỗng nhiên khẽ giật mình, trong đầu lập tức hiện ra một lão già lôi thôi.

Chẳng lẽ là lão già Hỏa Đức Chân Nhân kia sao?

Nhớ kĩ lại, lại nghĩ nơi này là Xích Viêm Lĩnh, Cổ Thanh Phong dường như có thể khẳng định, Hỏa Đức mà hai nữ tử kia nói đến chắc chắn là lão già xấu tính ăn tham đó, nhớ mang máng thì lão già kia hình như là người phái Vân Hà thì phải? Lúc nãy hai nữ tử kia gọi Hỏa Đức là trưởng lão, nếu nói vậy thì hai nữ tử này là đệ tử của phái Vân Hà? 

Phái Vân Hà…

Đây chính là môn phái tu hành lớn nhất địa giới xung quanh năm đó…

Lão già Hỏa Đức này. 

Ha ha!

Mình rời cái thế giới này gần ba trăm năm rồi sao? Cũng không biết lão già này bây giờ thế nào rồi...

Nữ tử xinh đẹp dời đi một hồi lâu, nha đầu tên Âu Dương Dạ kia dường như vẫn không có ý định dời đi, cứ thế đứng ở đó, ngẩng đầu, nhìn tấm bia đá, tinh thần có chút bàng hoàng, nói lí nhí. 

“Quân Vương, người thật sự là tội nhân Tiên Đạo sao?”

“Không phải chứ.”

“Mặc dù từ khúc trước khi người nhập ma ta đến nay vẫn chưa đàn tấu được… có thể là tạo nghệ âm luật của ta mãi mãi cũng không thể nào đàn tấu ra được, nhưng ta từng may mắn được nghe Tô tỷ tỷ đàn tấu một lần, từ trong từ khúc kia, ta có thể cảm nhận rõ ràng được rằng người nhập ma hoàn toàn là bất đắc dĩ.” 

“Cho dù người khắp thiên hạ nói người là ma, là tội nhân tiên đạo, nhưng người luôn là anh hùng cái thế trong lòng ta.”

“Ô, Quân Vương, người sẽ luân hồi chuyển thế thật à...”

“Rất nhiều người đều nói ba trăm năm trước ngươi bị tiên đạo phán quyết chết rồi... không thể luân hồi chuyển thế...” 

“Nhưng cũng có người nói ba trăm năm trước người không bị tiên đạo phán quyết chết... mà là dùng tên giả phi thăng Thiên Giới...”

“Ta nghĩ, nếu như người phi thăng Thiên Giới thật, nhất định sẽ gặp phải kiếp nạn Chư Thiên trăm năm trước, nghe nói lúc xảy ra kiếp nạn, cánh cửa luân hồi được mở ra... rất nhiều tiên ma đều luân hồi chuyển thế rồi... Nếu như năm đó người phi thăng Thiên Giới thật thì nhất định cũng sẽ luân hồi chuyển thế đúng không...”

“Thế nhưng… tin tức người luân hồi chuyển thế đều đã truyền sắp một trăm năm rồi…dường như mỗi năm đều truyền, nhưng vì sao vẫn không thấy người luân hồi chuyển thế vậy…” 

“Nếu như người luân hồi chuyển thế thật thì tốt biết mấy… thật sự rất muốn rất muốn gặp người… cũng rất muốn cảm ơn từ khúc của người đã cùng ta trải qua bao nhiêu năm như vậy… cũng làm ta hiểu ra rất nhiều điều.”

Âu Dương Dạ đứng trước tấm bia đá nỉ non nói, từ sau khi say mê từ khúc của Xích Tiêu Quân Vương, dường như nàng cách một khoảng thời gian đều sẽ tới lăng viên một lần, nói những lời trong lòng.

Phải nói rằng cả đời Cổ Thanh Phong, từng qua tiên đạo, cũng vấn đỉnh qua ma đạo, hơn nữa còn đối nghịch Thiên Đạo, nói ra cũng là thay đổi rất nhanh, nay bị thiên đạo cướp đi hết thảy, một lần nữa trở lại cố hương thuở thiếu thời, đứng tại lăng viên của mình, nhìn thiếu nữ thổ lộ tâm tư với tấm bia mộ của mình, nội tâm ngược lại có cảm giác nói không ra lời. 

Nhìn tiểu nha đầu này thần sắc bàng hoàng, ánh mắt suy tư, Cổ Thanh Phong khẽ lắc đầu, không khỏi thở dài một tiếng, đi qua, nói.

"Tiểu cô nương, ta khuyên ngươi về sau vẫn là ít đàn từ khúc Cổ Thiên Lang đi."

Âu Dương Dạ đang sầu não bỗng nhiên nghe thấy câu nói này, đầu tiên là sững sờ, sau khi phản ứng lại, trừng mắt nhìn chằm chằm cái gã đầu tóc bù xù, thảm hại không chịu nổi này, tức giận nói một câu: “Ngươi là ai, cần ngươi lo à!” 

“Ta là ai?”

Câu hỏi này làm Cổ Thanh Phong nhất thời thật đúng là không biết trả lời như thế nào, ngẩng đầu nhìn tấm bia mộ mình, lập tức cảm thấy có chút buồn cười, nói: “Ta chỉ đi ngang qua, nhìn ngươi ở đây nói một mình, liền nhịn không được tới khuyên nhủ vài câu, thật ra cô cô ngươi nói không sai, Cổ Thiên Lang chỉ là tội nhân Tiên Đạo, nói cho cùng cũng là ma, ngươi hà tất...”

Còn chưa nói dứt lời, Âu Dương Dạ lập tức xoay người, gương mặt tinh xảo che kín băng sương, đôi mắt càng phẫn nộ nhìn chằm chằm Cổ Thanh Phong, lạnh lùng quát mắng: “Ta cảnh cáo ngươi, còn dám nói xấu Quân Vương một câu, đừng trách bổn tiểu thư không khách khí!” 

Âu Dương Dạ có thể dễ dàng tha thứ cho cô cô khi nói Quân Vương là tội nhân Tiên Đạo, nhưng tuyệt đối không cho phép những người khác nói.

Có lẽ là tên ăn mày thối này đột nhiên xuất hiện quấy rầy tâm tình, Âu Dương Dạ cũng không có tiếp tục ở lại nơi này, chỉ nhìn lướt qua tấm bia mộ rồi quay người rời đi.

“Vẫn là tuổi trẻ mà...” 

Nhìn bóng lưng tiểu nha đầu dời đi, Cổ Thanh Phong nghĩ một lát liền đi theo, nghĩ tiểu nha đầu này lại là đệ tử của phái Vân Hà, đi xem lão già Hỏa Đức một chút cũng không tệ.