Tổng Biên Tập Tình Cũ

Chương 28: Quá khứ chịu nhiều thương tổn 2




Trong phòng cấp cứu lúc này đang rất náo loạn, từ giáo sư, bác sĩ đến y tá đều hết sức khẩn trương tập trung vào chuyên môn. Nhìn lên màn hình đang thông báo nhịp tim của Dạ Lan tiếp tục giảm xuống rất thấp.

""Mau chuẩn bị kích tim.""

...

Dạ Lan mơ hồ cảm nhận được bản thân đang đứng chơi vơi trên một ngọn núi cao, bên dưới là một vực sâu thăm thẳm chỉ cần sơ xảy là có thể rơi xuống bên dưới. Xung quanh được bao phủ bởi lớp sương mù mờ mờ ảo ảo, bỗng phía trước mọc lên một ngọn núi khác và từ đó phát ra tiếng gọi vô cùng thân thiết, quen thuộc đối với cô.

""Dạ Lan, qua đây đi.""

Ở một nơi xa lạ, cô đơn lại được gặp lại mẹ Dạ Lan đương nhiên rất vui, cô cười hạnh phúc qua lớp sương mờ dày đặc Dạ Lan dần nhận ra bóng dáng của mẹ mình, bà nhìn cô nở nụ cười hiền hậu, trên tay bà còn bế một đứa trẻ sơ sinh vừa mới chào đời, nhìn vào đứa trẻ cô xúc động vô cùng: 

""Mẹ, con trai con vẫn còn sống.""

""Đứa bé vẫn còn, mau qua đây với hai bà cháu ta đi."" Mẹ cô vẫn giữ trên môi nụ cười đó, bà so với nhiều năm trước dẫu năm tháng qua đi nhưng Dạ Lan cảm thấy bà chẳng già đi chút nào, ngược lại cô còn cảm thấy có cái gì đó xa cách giữa họ.

Trông thấy Dạ Lan còn đắn đo mẹ cô lại lên tiếng giục: ""Đứa trẻ đang khóc rồi, con mau qua dỗ nó nín đi, mau lại đây với mẹ, mẹ đến đón con khỏi những tháng ngày khổ cực.""

""Con trai."" Dạ Lan bị những lời này đánh vào suy nghĩ, bước chân đã bất giác chạm đến mép vực thẳm lúc nào không hay, bởi lúc này đây tầm nhìn của cô đã thu gọn đặt trọn trên người đứa trẻ sơ sinh miệng đang khóc oa oa kia, con trai cô cuối cùng sau bao năm chờ đợi cùng hi vọng cuối cùng cô cũng được gặp lại nó, được ôm nó vào lòng mà vỗ về, ngắm nhìn hình ảnh của nó.

...

""Nhịp tim bệnh nhân tiếp tục giảm.""

""Người nhà đâu, mau cho người nào thân thiết nhất với bệnh nhân vào đây."" Tiếng giáo sư James gần như quát lên bằng thứ ngôn ngữ Việt không rành mạch.

""Đúng rồi, nhanh lên con, mau lại đây."" Mẹ cô lúc này đã đưa một cánh tay ra vời cô.

""Mẹ, con là Đặng Minh đây, mẹ không được ngủ mau tỉnh lại chơi với con đi, quần áo cho buổi biểu diễn sắp tới mẹ hứa sẽ đưa con đi chọn mẹ không thể nuốt lời, con cũng hứa sẽ nghe lời không đánh các bạn trong lớp nữa, sẽ làm một đứa con ngoan không làm mẹ phải buồn, mẹ Đặng Minh biết lỗi rồi mẹ mau tỉnh lại đi, Đặng Minh rất cần có mẹ.""

Giọng nói non nớt, quen thuộc của Đặng Minh từ một không gian khác ngay lập tức được truyền đến tai Dạ Lan khiến cô đột ngột dừng bước, một vài cục đá nhỏ từ chân cô bị đẩy rơi xuống vực thẳm tưởng như không đáy.

""Dạ Lan con còn ngần ngại gì mà không qua đây, đứa trẻ đang khóc con còn không muốn gặp nó hay sao?""

Nhìn nhận lại đứa trẻ sơ sinh không rõ mặt mũi hình hài ngay trước mặt Dạ Lan sực tỉnh, cô nhìn xuống bên dưới chân mình rồi giật mình hoảng hốt nhận ra đó là ""cõi chết"" nếu cô sa chân tới, ánh mắt kinh ngạc cô nhìn lại mẹ mình những đoạn ký ức đau thương cô đã cố tình xóa bỏ nay hiện về rõ mồn một, bà vẫn nhìn cô cười hiền hậu, dường như nãy giờ vẫn giữ nguyên chỉ nụ cuời đó,trạng thái đó của bà khiến cô bỗng rợn mình bất giác bước thụt lùi lại mấy bước: 

""Mẹ, đứa trẻ, đây là ảo giác có đúng không, hai người vào tai nạn bốn năm về trước đã sớm rời xa con.""

""Dạ Lan."" 

""Đừng gọi con."" Lùi lại thêm mấy bước nữa cô bỏ ngoài tai tiếng gọi yếu ớt của mẹ mình, cô vừa khóc vừa khổ sở nói: ""Con sẽ sớm gặp lại hai người thôi, nhưng trước mắt con không thể đi, con có người đang đợi mình trở về để chăm sóc.""

Lần này mẹ cô chỉ gật đầu, cười nhẹ, trước khi biến mất bà dường như định mở miệng nói với cô điều gì đó nhưng không kịp.

""Huyết áp, nhịp tim đang dần ổn định.""

Vẻ mặt của tất cả những người có mặt trong căn phòng này dần được giãn ra khi cứu được Dạ Lan từ cõi chết trở về, xúc động nhất lúc này phải kể đến nhóc Đặng Minh bởi khi vừa nghe tin đó nhóc đã nhảy cẫng lên vui sướng ôm chặt lấy Dạ Lan vẫn chưa tỉnh mà hôn khắp lên gương mặt đang tái nhợt của cô. Với nhóc điều đáng sợ nhất cuối cũng đã không xảy ra...

""Mẹ, mẹ."" Nhóc khóc nấc khi trông thấy Dạ Lan dần nâng mí mắt nặng trĩu nhìn mình. Ôm nhóc vào lòng Dạ Lan hôn lên trán nhóc mà nước mắt đầm đìa: ""Mẹ xin lỗi.""

Tường Quân lúc này đang đứng nói chuyện với đoàn giáo sư trông thấy cảnh hai mẹ con ôm nhau khóc bỗng dưng cảm thấy trái tim mình đau đớn như bị vật sắc nhọn đâm vào.

""Bệnh nhân lúc này tốt nhất nên được nghỉ ngơi cho tốt, tránh bị kích động."" Nhìn theo ánh mắt của Tường Quân, giáo sư James nhắc nhở.

""Giáo sư ngoài hai từ cảm ơn tôi không biết nên nói từ nào để biểu đạt thành ý của mình đối với y đức của giáo sư?"" Thu lại ánh mắt chứa toàn lo lắng Tường Quân nghiêm nghị quay sang thảo luận với giáo sư James.

""Cậu còn nói vậy nữa là coi tôi như người xa lạ đó."" Đặt một tay lên vai Tường Quân ánh mắt giáo sư James lúc này nhìn Tường Quân có phần rất khác bên trong dường như chứa cả một thứ tình cảm thiêng liêng nào đó.

""Tạm thời không còn gì nguy hiểm nữa đúng không giáo sư?""

""Điều này khi nào có kết quả kiểm tra mới nhất chúng ta nói tiếp, đặc biệt sự cố lần này không được phép xảy ra lần nữa.""

""Tôi sẽ lưu ý."" Nghĩ đến việc Dạ Lan suýt bị sát hại ánh mắt Tường Quân một lần nữa lại chuyển đen, thầm nhủ trong thâm tâm một điều gì đó mà cho dù giá nào hắn cũng phải làm được.

""Đặng Minh, mẹ con mới tỉnh lại đừng làm ồn."" Nghị tính kéo thằng bé sang một bên nhưng nhóc vẫn ngoan cố bám chặt lấy cánh tay đang truyền nước của cô, nữ y tá kia trông thấy thế liền nói tiếng anh đồng thời đưa hai tay đan chéo vào nhau ý bảo nhóc ngưng lại, không được làm thế nhưng nhóc bây giờ chỉ muốn ở cạnh mẹ lời của những người khác nhóc vốn không để vào tai.

Đành bỏ dở cuộc thảo luận với giáo sư James, Tường Quân liền đi thẳng đến bế Đặng Minh lên trước khi rời đi hắn đã không nhịn được mà đưa tay chạm nhẹ lên gò má xanh xao của Dạ Lan, ánh mắt nhìn cô lúc này cũng trở lên rất đỗi dịu dàng và quen thuộc khiến Dạ Lan mơ hồ nhìn thấy Tường Quân của nhiều năm trước: ""Nghỉ ngơi đi.""

Khi Tường Quân đã đi khuất cùng đoàn giáo sư trong phòng lúc này chỉ còn lại Nghị cùng một y tá. Đặng Khang khổ sở trốn khỏi được đám fan hâm mộ liền chạy tới, vừa lúc gặp qua Đặng Minh đang ngoan ngoãn cho Tường Quân bế. Nhiều lúc nhìn hai người đó ở cùng một chỗ hắn lại nghĩ đến hai từ ""hoàn hảo"" họ giống như hai cha con vậy, từ khuôn mặt, cử chỉ đều giống, dẫu biết suy nghĩ đó là hoàn toàn phi lí và không thể nào là sự thật bởi đứa trẻ Dạ Lan sinh năm đó khi vừa chào đời đã bị mất tích, đã bốn năm trôi qua Đặng Khang vẫn luôn cho người tìm kiếm đứa trẻ nhưng vẫn không hề có tin tức gì.

Đi ngang qua Đặng Khang lúc này là một tốp y tá đang bàn tán rôm rả:

""Người đàn ông lịch lãm đi cùng với đoàn giáo sư là ai vậy?""

""Cô không biết sao, là Tổng biên tập của đài CLG đó.""

""Tôi đang thắc mắc rốt cuộc là nhân vật có tiếng tăm ra sao mới có thể mời được vị giáo sư nổi tiếng hàng đầu nước ngoài đó, hóa ra là Tổng biên tập.""

""Đâu chỉ có thế nghe nói gia thế nhà anh ta cũng rất khủng, vị giáo sư này nghe đâu là bạn tốt của mẹ anh ta.""

""Đáng tiếc, người đàn ông hoàn hảo như vậy mà đã là hoa có chủ rồi.""

""Đúng vậy, thời gian trước có bài báo chụp ảnh anh ta với vợ tương lai.""

""Mà đứa trẻ anh ta bế trên tay là con ai vậy?""

""Còn phải hỏi sao nhìn thôi cũng biết là bản sao với bản chính rồi còn gì.""

""...""

...

Tại nhà hàng cao cấp Hoàng Gia...

Giữa không gian trang trọng, giáo sư James hôm nay có buổi hẹn gặp với một người bạn đặc biệt, từ đầu tóc cho đến ăn mặc ngày hôm nay đều rất chú trọng chỉnh chu hơn thường ngày chỉ ẩn mình trong bộ blouse trắng. Trông thấy một người phụ nữ ăn mặc sang trọng nổi bật khoác trên vai chiếc khăn lông chồn xa xỉ, vẫn như nhiều năm trước người phụ nữ này mặc dù đã bước qua tuổi tứ tuần nhưng vẫn còn giữ nguyên được vẻ đẹp hút hồn như ngày còn trẻ, chỉ có điều so với ngày đó năm tháng qua đi càng khiến cho lớp vỏ bọc lạnh lùng trở nên khô cứng bao trọn lấy người phụ nữ này, giơ lên một cánh tay giáo sư James khẽ gọi: 

""Kim.""

""Xin lỗi em đến trễ 20 phút."" 

Trước khi kéo ghế cho phu nhân Kim hai người chào hỏi nhau theo kiểu phương Tây. Một nam nhân viên của nhà hàng trên tay bê quyển thực đơn lịch thiệp đặt xuống bàn. Thức ăn rất nhanh được bưng đến, bày trên bàn lúc này là hai phần bò bít tết kiểu Pháp cùng với rượu vang đỏ quyến rũ, đây có lẽ cũng là sở thích chung khi hai người bạn này gặp mặt. Tuy cuộc gặp lần này là do phu nhân Kim chủ động nhưng trong suốt buổi gặp gỡ với giáo sư James bà lại không hề đả động gì đến mục đích chính là muốn biết tin tức về Dạ Lan, mãi đến khi tiễn phu nhân Kim ra xe giáo sư James mới hỏi một câu:

""Em cất công ra tận ngoài này đã gặp Tường Quân chưa? Thằng bé đang thật lòng quan tâm đến một cô gái.""

Cửa xe vừa được thư ký Viên mở ra, đang định cúi người bước vào xe nghe những lời này nụ cười trên môi phu nhân Kim bỗng dưng tắt ngấm, ngoảnh lại thái độ của bà đã nguội lạnh đi vài phần: ""Em rất bận, bây giờ lập tức sẽ bay vào trong Nam."" 

""Thằng bé đã cô đơn quá lâu rồi.""

""Không phải việc của anh.""

Chiếc xe ô tô thương vụ sang trọng chuyển bánh, ánh nắng cuối chiều của miền Bắc dường như bớt gay gắt hơn trong Nam rất nhiều, nhắm hờ mắt phu nhân Kim để tay lên bóp đầu và không ngừng nghĩ về hình ảnh Tường Quân đang bế trên tay một bé trai nếu không phải vì Á Thư đã nói trước bà còn vốn tưởng họ là hai cha con:

""Bác gái, cô ta không những dùng tính mạng để ép buộc anh ấy, giờ cô ta còn lợi dụng sự thương cảm của anh ấy dùng một đứa trẻ xa lạ để trói buộc anh ấy. Nhìn họ giống như một gia đình thật sự vậy con có phải nên rời đi và tác thành cho bọn họ hay không. Nhưng điều khiến con không an lòng chính là anh Tường Quân quá tốt để rồi bị lợi dụng, con có thể chịu đựng nỗi đau rời xa người mình yêu nhưng không thể chịu đựng cảnh anh ấy bị lợi dụng, bác gái bác nói con phải làm sao đây?""

""Ta phải làm gì với hạnh phúc của con đây hả con trai?"" Chuyến đi lần này những gì cần nhìn đã nhìn, những gì cần kiểm chứng cũng đã kiểm chứng. Đột nhiên nghĩ ra điều gì đó phu nhân Kim mở choàng mắt: 

""Thư ký Viên tôi cần anh làm một số chuyện.""

""Vâng, thưa phu nhân."" Thư ký Viên kính cẩn cúi đầu trước người phụ nữ quyền lực này.