Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 75: Nói rồi anh sẽ tin sao?




Tầm mắt của Dạ Âu Thần giống như con dao sắc bén rơi trên người cô, Thẩm Cửu nhất thời á khẩu, không biết giải thích thế nào nữa.Thế là cô chỉ đành cắn môi dưới nhìn Dạ Âu Thần, không định giải thích và nói gì.

Dạ Âu Thần khẽ híp mắt lại, ngón tay khẽ gõ vào tay vịn kim loại trên xe lăn: “Nhìn bộ dạng là không định giải thích rồi?”

Thẩm Cửu quật cường mà cắn môi dưới mạnh thêm vài phần.

“Trợ lý Thẩm, cô theo đến đây thế nào vậy?” Lang An nhìn Thẩm Cửu xuất hiện ở đây thì rất là kinh ngạc, nhưng trong lòng lại khá hoan hỉ, trợ lý Thẩm chắc không phải là biết chuyện của cậu Dạ, cho nên ghen đó chứ?

Nghĩ đến đây, Lang An nhịn không được mà nhìn Dạ Âu Thần một cái.

Nhìn thấy anh nhíu chặt mày, nhiệt độ trên người thấp đến đáng sợ, Lang An mới thu lại tâm tư nghĩ bậy của mình.

“Nếu đã không định giải thích, vậy tôi coi như không có nhìn thấy, nên xử lý thế nào thì xử lý thế đó.” Nói xong, Dạ Âu Thần lăn bánh xe lăn quay người, Lang An trừng to đôi mắt: “Cậu Dạ….”

Nhưng Dạ Âu Thần giống như là không nghe thấy, rất nhanh liền đi vào phòng lại.

Thẩm Cửu nhìn bóng ảnh của anh, ý thức ra gì đó, cô muốn mở miệng kêu anh lại, nhưng ánh mắt băng lãnh của anh chợt lướt qua trong đầu não, thế là lời nói đã đến đầu môi của Thẩm Cửu liền bị ngăn lại.

Lang An nhịn không được mà nhìn trợ lý Thẩm một cái, nhỏ tiếng nói: “Cô thật sự không định giải thích một cái sao?”

Tự nhiên theo đến đây, chắc chắn phải nói a.

Thẩm Cửu rũ mí mắt xuống: “Tôi nói thì anh ta sẽ tin sao?”

Dù dì anh cũng luôn xem thường cô, vậy chi bằng khỏi nói, dù sao kết quả cũng sẽ như vậy.

“Cô…”

“Trợ lý Lang, người này…phải xử lý thế nào đây?” Cuộc đối thoại hồi nãy khiến mấy tên thủ hạ này hiểu ra, Thẩm Cửu có quen với Dạ Âu Thần, hơn nữa thái độ của Lang An đối với Thẩm Cửu rất không bình thường. Điều này nói rõ mối quan hệ của Thẩm Cửu với cậu Dạ của bọn họ không bình thường, còn về là mối quan hệ thế nào thì không biết rồi.

Lang An nghĩ nghĩ, mím môi nói: “Cậu Dạ không có biểu đạt rõ ràng, nhưng thân phận của cô ấy không bình thường, các cậu…nhẹ nhàng chút đi.”

Ý là, đừng ngược đãi cô.

Đám thủ hạ trố mắt nhìn nhau, lũ lượt gật đầu.

Thẩm Cửu rất nhanh liền bị đưa xuống dưới, câu hỏi trong căn phòng vẫn đang tiếp tục.

Lang An nhanh chóng quay lại, đứng ở sau Dạ Âu Thần.

“Tiếp tục đi!”

Người phụ nữ nhìn bên ngoài một cái, nghi hoặc mà hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi sao?”

Lang An nói: “Không có gì, một rắc rối nhỏ thôi, sẽ không có ảnh hưởng gì, cô mau nói đi. Hôm đó cô rốt cuộc đã đi đâu, đã làm gì? Có chuyện gì, đặc biệt xảy ra không?”

Người phụ nữ khựng lại một hồi, sau đó ngước mắt lên nhìn Âu Dạ Thần, khoé mắt khẽ nhướng lên: “Chuyện đặc biệt, là chỉ cái gì?”

Lang An sững sờ, định mở miệng. Đôi môi mỏng của Dạ Âu Thần khẽ mở ra, thanh âm thanh lãnh: “Cho phép cô hỏi rồi sao?”

Người phụ nữ bị khí phách cường đại trên người anh làm chấn kinh, mất một lúc mới hồi thần lại: “Tôi chỉ muốn biết chuyện đặc biệt mà các người nói là chỉ cái gì thôi, không có ý gì khác.”

Lang An cũng nhanh chóng phản ứng lại, nếu như không phải có Dạ Âu Thần ở đây, anh ta suýt nữa còn trúng chiêu của người phụ nữ này rồi: “Kêu nói chuyện gì nói đi, có phải chuyện đặc biệt không thì cô cứ nói ra bọn tôi sẽ biết thôi.”

Người phụ nữ cắn môi dưới không nói chuyện, cúi đầu nhìn mặt đất.

“Nói đi?”

“Tại sao tôi phải nói mấy cái này với các người?” Người phụ nữ đột nhiên cười một cái, sau đó nhẹ giọng nói: “Đó là chuyện riêng của tôi, cho dù các người đưa tôi đến đây, nhưng tôi cũng có quyền lựa chọn im lặng đúng chứ?”

Dạ Âu Thần khẽ híp mắt lại, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mắt, đột nhiên chuyển động xe lăn tiến gần đến chỗ cô ta, anh càng tiến gần, khí phách cường đại trên người bao trùm lấy cô ta, đôi môi của người phụ nữ run rẩy, nhưng trái tim lại kích động lên, cô ta theo bản năng đứng dậy muốn tiến gần Dạ Âu Thần.

Nhưng kết quả còn chưa được tiến gần, cái mùi nước hoa nhức mũi trên người đó liền khiến Dạ Âu Thần lùi lại ba thước.

“Đưa cô ta ra ngoài!” Dạ Âu Thần đột nhiên lạnh giọng nói.

“Cậu Dạ?”

Lang An không hiểu mà quay đầu nhìn Dạ Âu Thần một cái, xảy ra chuyện gì rồi vậy? Đây không phải đang bảo tự thuật sao? Cứ trực tiếp bảo đối phương đi như vậy à? Khó lắm mới tìm được ứng cử viên thích hợp a!

“Đưa ra ngoài!” Ngữ khí của Dạ Âu Thần càng thêm nặng hơn, trong thanh âm rõ ràng đã có mang theo sự tức giận!

Lang An không dám do dự, vội vàng kêu người đưa cô ta ra ngoài!

Đợi người đi khỏi, Lang An đi vòng vòng đến phía trước, mới phát hiện chỗ mà người phụ nữ hồi nãy ở lại có mùi nước hoa vô cùng nồng, trước đó cách hơi xa, cho nên không có ngửi thấy.

“Cậu Dạ, do ngửi thấy mùi nước hoa nên khó chịu sao?” Lang An tiến lên trước hỏi thăm, thuận tiện đẩy anh đến trước cửa sổ, chỗ đó thông gió, không có nhiều mùi kỳ lạ như vậy nữa.

Dạ Âu Thần mím môi không nói gì, mí mắt rũ xuống, đôi mi dài che đi đôi con ngươi màu mực của anh, khiến người ta không nhìn rõ được cảm xúc bên dưới đáy mắt đó.

Đêm hôm đó, trên người người phụ nữ không có mùi gì dư thừa cả, vô cùng sạch sẽ.

Cho nên, Dạ Âu Thần bị hạ thuốc mới nhất thời không kiểm soát được mình mà ham muốn cô.

Trong cả quá trình, sự non nớt và khít chặt của người phụ nữ khiến anh điên cuồng, hơn nữa cô thuộc loại phụ nữ thỏ trắng, tuyệt đối không giống người khi nãy, trong mắt đều là ý muốn câu dẫn anh. Hơn nữa, mùi nước hoa trên người cô ta quá đỗi nồng đậm.

Dạ Âu Thần híp mắt lại, nhớ lại đêm mưa to xối xả đó.

“Anh gì ơi, anh không sao chứ?”

Sau đó anh kìm cô trong lòng mình, cô sợ hãi đến nỗi cơ thể luôn không ngừng run rẩy, chỉ muốn đẩy cô ta, nhưng anh làm gì buông ra được? Khí tức sạch sẽ trên người cô đeo bám anh đầy chí mạng, anh giống như một con sói bị hoá giải phong ấn, hoàn toàn ăn sạch sẽ cô, ngay cả xương cũng không để thừa.

Chỉ là không ngờ sau khi tỉnh lại thì người phụ nữ đó đã chạy mất rồi, một chút thông tin cũng không để lại cho anh.

Nhưng có thể nhìn ra được, đối phương là một người rất nhát, đụng đến chuyện là không dám trực tiếp đối mặt, cũng có lẽ…là bởi vì lần đầu tiên, cho nên mới hoảng sợ mà chạy đi mất.

Đột nhiên, Dạ Âu Thần ngẩng đầu lên, khoé môi mỏng cong lên một nụ cười lạnh.

Chỉ cần cô ở thành phố này, anh nhất định có thể tìm được cô.

“Đúng rồi cậu Dạ, người của chúng ta chỉ trải dài ở Mạc Thành thôi, người phụ nữ mà cậu nói, có khi nào ở thành phố khác không?”

Câu hỏi của Lang An khiến mi tâm Dạ Âu Thần nhíu lại.

Phải a, người phụ nữ đó…có khi nào ở thành phố khác không? Lỡ như cô không phải người ở thành phố này thì sao?

Nghĩ đến đây, ánh mắt Dạ Âu Thần đột nhiên trở nên nghiêm nghị, thanh âm lạnh đi vài phần.

“Vậy thì phái thêm nhiều người nữa, ra ngoài tìm!”

Lang An gật gật đầu: “Ò, vậy tôi phái thêm nhiều người chút nữa. Chỉ là cậu Dạ…tôi vẫn đang nghĩ, chúng ta có phải cũng nên thuận tiện điều tra mấy người phá thai đó không? Tôi cảm thấy không có cô gái nào sẽ giữ lại con của người lạ cả? Đó phải là người phụ nữ như thế nào mới kỳ quặc như vậy a?”

Nói đến đây, Lang An lại liên tưởng đến một chuyện: “Còn một chuyện nữa, chúng ta cũng không thể chỉ tra ở bệnh viện thôi đúng chứ? Dù sao người phụ nữ đó cũng không nhất định sẽ mang thai a…”

Nghe đến sau cùng, gân xanh trên trán Dạ Âu Thần đột nhiên giật lên, đột nhiên vung một đấm về phía Lang An.

“Đáng chết, mấy cái này cậu đã nên nghĩ đến từ sớm không phải sao? Còn dám nhắc đến trước mặt tôi nữa?”

************