Tổng Giám Đốc Cặn Bã, Xin Anh Đừng Yêu Tôi

Chương 7: Cuộc gặp gỡ vô tình tại khách sạn




Cho tới bây giờ, cô luôn là niềm kiêu hãnh của cha mẹ, từ khi học tiểu học cô luôn đứng đầu lớp, năm 14 tuổi cô xếp thứ nhất trong trường chuyên của huyện, năm 16 tuổi cô đỗ vào trường đại học B danh tiếng nhờ thành tích cao. Mặc dù với thành tích của cô muốn thi vào trường Bắc Đại không hề khó, nhưng so với Bắc Đại thì trường B có học phí tương đối phù hợp với gia cảnh nhà cô, nhà nước cũng có tiền trợ cấp cho sinh viên nghèo thi ngành sư phạm, cho nên cô mới quyết định thi vào đại học B khoa Ngoại Ngữ.

Ở trường cô rất cố gắng học tập, tích cực tham gia các hoạt động xã hội, cô còn tự mình đi làm thêm kiếm tiền để đóng học phí mà không dùng tiền của ba mẹ, hơn nữa cho tới bây giờ cô luôn giữ mình trong sạch, không nghĩ đến hôm nay mình sẽ bị nói những lời khó nghe như vậy.

Cô thật xin lỗi cha, cũng thật xin lỗi người mẹ đã qua đời của mình.

Cô là bảo bối trong lòng họ vậy mà hôm nay cô lại làm mình rơi vào tình cảnh này.

Nhưng nghĩ tới Nhất Minh vẫn đang hôn mê trong bệnh viện, cô không thể nào oán hận cha mẹ của anh được.

Chỉ hi vọng anh ấy mau sớm tỉnh lại, bình an vô sự qua khỏi.

Tâm tình cô vẫn rối rắm cùng khổ sở cho đến khi cô đến được nơi làm việc.

Cô mặc sườn xám màu đỏ, cặp mắt đỏ bừng đứng trước phòng bao của khách sạn Đế Hào, cô làm phục vụ ở đây và hôm nay là ngày đầu tiên cô đi làm. Khách đến khách sạn này toàn là những nhân vật có thân phận vô cùng cao quý, không giàu cũng quý, vì vậy mà phục vụ ở nơi này cũng yêu cầu phải tốt nghiệp đại học chính quy trở nên. Dĩ nhiên, nơi này trả tiền lương cũng rất cao, một tiếng được 30 đồng, cô mỗi ngày làm 5 tiếng, như vậy mỗi ngày cô sẽ kiếm được 150 đồng.

Hôm qua đã đàm phán tốt rồi, vốn cô tính hôm nay sẽ không làm mà ở trong bệnh viện chăm sóc cho Nhất Minh, nhưng hiện tại nơi đó không hoan nghênh cô cho nên hôm nay cô quyết định đi làm bình thường.

Vừa mới tốt nghiệp đại học, cô chưa tìm được công việc ổn đinh vì vậy mà công việc này đối với cô mà nói thật là may mắn.

“Khóc? Sao mắt lại vừa đỏ vừa sưng thế này?” Nữ quản lý đi đến trước mặt cô, nhìn vào đôi mắt sưng đỏ của cô bất mãn chât vấn.

“Không không, tôi không có khóc, chỉ tại gió bên ngoài quá lớn làm bụi bay vào mắt tôi thôi” Nhan Như Y vội vàng chớp mắt che giấu chính mình nói.

Quản lý lại liếc cô một cái, thái độ nghiêm túc chỉ về phía toilet nói: “Đi trang điểm lại đi, định để cho khách thấy cái bộ dạng khóc lóc xấu xí này hay sao? Thật là chẳng ra làm sao”

“Vâng!”

“Còn nữa, tôi không cần biết ở nhà cô có chuyện gì, nhưng một khi đã làm việc không được để việc cá nhân xen vào, khi làm việc thái độ phải nhiệt tình niềm nở.”

Nhan Như Y gật đầu liên tục trả lời: “Dạ!” sau đó cô bước nhanh về phía toilet.

Khi trở lại vị trí làm việc, có khoảng bảy, tám vị khách toàn thân tây trang và giày ra đi đến, cô lập tức mỉm cười đến đón, dẫn học vào một phòng bao đã đặt trước.

Trong khi các vị khách khoảng 40 đến 50 tuổi lần lượt bước hết vào phòng bao, đến người khách cuối cùng đi đến bên cạnh cô thì cô mới chú ý tới người này, anh ta là -----

“Hoắc tiên sinh, chào anh, anh vẫn khỏe chứ!” Nhan Như Y chào hỏi người đàn ông này, giọng nói mang theo đầy cảm kích.

Nghe được tiếng gọi này, Hoắc Doãn Văn bước chậm lại khi nhìn thấy cô thì rất giật mình: “Cô làm việc ở đây à?”

“Đúng vậy, hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi làm!”

“Bạn trai cô vẫn tốt chứ?”

Khi nhắc tới Nhất Minh, nội tâm cô không khỏi dâng lên nỗi đau đớn vô hình, lắc đầu nói: “Bác sĩ nói đã qua giai đoạn nguy hiểm rồi mà anh ấy còn chưa có tỉnh lại. Rất cảm ơn anh, nếu như hôm ấy không có anh kịp thời đưa đến bệnh viện thì không biết sẽ ra làm sao…..Tiền thuốc thang tôi sẽ mau chóng trả lại cho anh.”

Hoắc Doãn Văn không để ý tới đề tài này nói: “Người ở bên trong đang đợi tôi, tôi vào đây!”

Lúc ấy, Như Y mới phát hiện ra mình thất lễ vội vàng nói: “Xin lỗi, xin mời…”