Tổng Giám Đốc Cặn Bã, Xin Anh Đừng Yêu Tôi

Chương 8: Bàn rượu chốn quan trường




Vì trong phòng bao này là phòng VIP, chuyên phục vụ các vị chức cao bàn bạc công việc nên bên cạnh mỗi người sẽ có một người đứng bên rót rượu.

Người đàn ông mà Nhan Như Y phục vụ khoảng trên 40 tuổi, bụng to với cái đầu bóng loáng (hói ấy ạ), nhìn thái độ của ông biết ngay là quan to. Dĩ nhiên, trong bàn này nhìn ai ai cũng có tướng làm quan.

Mà thông qua cách bọn họ nói chuyện, cũng chứng minh được suy nghĩ trong lòng cô.

Người cô phục vụ chính là cục trưởng của thành phố C, bên cạnh theo thứ tự chính là các chủ quan cùng với lãnh đạo các thành phố cùng với mấy cô thư ký chân dài.

Hoắc Doãn Văn đang ngồi ở vị trí chính giữa nói chuyện rất thoải mái với mọi người trên bàn, không khó nhìn ra quan hệ của anh ta và mấy vị lãnh đạo rất tốt.

Bầu không khí trong phòng đã được đẩy lên cao, khi vừa mới bắt đầu tiệc rượu không lâu đã uống hết bình rượt Ngũ Lương Dịch được ủ 30 năm.

Lúc này, cục trưởng cầm lên ly rượu nói: “Hoắc tổng thật là tuổi trẻ tài cao, trình độ làm việc rất suất sắc, có mưu tính sâu xa, thành phố C chúng tôi rất vui mừng khi công ty của anh đến xây dựng và đầu tư.”

Hoắc Doãn Văn cười cười cầm ly rượu lên: “Cục trưởng Quách thật là, bữa tiệc rượu hôm nay chính là chỉ có uống rượu, không bàn chuyện công việc a. Nhưng nếu cục trưởng Quách đã nói vậy thì tôi cung kính không bằng tuân lệnh. Ban quản trị chúng tôi đã bàn bạc kĩ, muốn đến thị xã Tân Hải xây dựng một khu dân cư, biệt thự hạng sang, chỉ là mảnh đất chúng tôi nhắm trúng ấy vẫn chưa được lãnh đạo địa phương phê duyệt ---“

“Vậy sao? Vấn đề này chỉ là chuyện nhỏ, để khi về tôi gọi đến thị xã Tân Hải hỏi lại chuyện này xem sao, chỉ cần không trái với quy định, có xí nghiệp lớn vào đầu tư vào đối với nền kinh tế của địa phương không gì tốt bằng! Mọi người nói có phải không?” Cục trưởng nói xong lại hỏi thăm ý kiến các vị lãnh đạo ngồi bên cạnh.

Tất cả mọi người cùng gật đầu ra vẻ tán thành.

“Được vậy thì còn gì bằng, tôi xin kính các vị lãnh đạo ở đây ly rượu bày tỏ lòng cảm ơn a, cạn chén” nói xong Hoắc Doãn Văn uống một hơi hết sạch ly rượu trước mặt.

Sau khi uống xong ly rượu mặt không đổi sắc, tửu lượng không tồi a.

Ánh mắt Nhan Như Y không khỏi nhìn chằm chằm vào Hoắc Doãn Văn. Trong tất cả những người ở đây thì anh ta là người hấp dẫn nhất, không phải vì anh ta là người trẻ nhất mà chính nhờ khí chất của anh ta rất khác biệt, rất lạnh lùng, những hành động hay cử chỉ của anh ta có thể lấn át được mọi người xung quanh. Cộng vào đó anh ta cũng rất dễ nhìn, khuôn mặt cưng nghị cộng thêm ngũ quan sắc sảo, thêm nữa trên người anh ta còn khoác thêm bộ tây trang cực kì bắt mắt, toàn thân anh tỏa ra một loại khí thế không ai sánh bằng.

Cô nhìn xung quanh thấy tất cả các cô gái ngồi đây đều liếc mắt đưa tình với Hoắc Doãn Văn, ánh mắt họ không rời trên người anh ta lấy nửa bước.

Nhan Như Y trong lòng không khỏi lạnh run, các cô ấy cũng trắng trợn quá đi.

Qua vài lần rượu, các vị lãnh đạo ngồi đây cũng dần dần lộ ra bản tính thật. Nhan Như Y đứng bên cạnh có thể thấy được tay của hai vị lãnh đạo đã để trên đùi các nữ thư kí bên cạnh, mà các nữ thư kí ấy cũng không hề từ chối đẩy ra mà còn có vẻ mời chào dựa sát vào bên cạnh lãnh đạo của họ.

Đây chính là sự thật chốn quan trường nha.

Trong lòng Nhan Như Y không khỏi than thở một tiếng, ánh mắt lại không tự chủ được nhìn về phía Hoắc Doãn Văn phía đối diện.

Lúc này anh ta đang hút thuốc lá, cặp mắt ửng hồng xem ra đã hơi say.

Cũng khó trách, uống nhiều rượu như vậy mà không hề ăn một cái gì. Uống như vậy không say mới là lạ.

Khi cô đang nhìn anh ta, anh ta cũng đưa mắt về phía bên này, ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung. Có lẽ vì không khí trong này bao phủ hơi men nên ánh mắt của Nhan Như Y không khỏi nóng lên.