Tổng Giám Đốc Châu Úc

Chương 2




Đưa đồ uống xong, mới về đến phòng chuẩn bị, Vi An lập tức chen đến bên cạnh Cầu Lỵ oán trách.

"Làm ơn! Cô gái kia bị bệnh thần kinh à! Không có đàn ông lại tìm chúng mình trút giận!"

"Này... cậu nói nhỏ thôi, đừng làm cho hành khách nghe được." Cầu Lỵ vội vàng ngăn cản Vi An.

"Thật là tức chết đi được! Chúng mình sao lại như rùa đen rụt cổ để cho cô ta mắng!" Vi An tức giận như cũ mắng, nhưng giọng nói rõ ràng nhỏ xuống rất nhiều.

"Bà chị, coi như đối với khách khó chịu, chúng mình cũng chỉ có thể sờ sờ lỗ mũi, nuốt vào lòng, cũng không thể vì nhất thời tức giận, đem chén cơm đổ đi mất!" Cầu Lỵ nhún vai cười nói.

"Nói đi nói lại cũng có chuyện hả lòng hả dạ, Benney tiên sinh đã cười với cậu! Quả thực như đánh cho cô gái kia một cái tát, ai bảo cô ta cứ muốn cùng anh ấy trò chuyện." Vi An không khách khí chút nào che miệng cười nhạo.

"Nhưng mà chỉ cười với mình mà thôi, nào có cái gì!" Cô không đề cập tới cũng may, nhắc tới, Cầu Lỵ liền nghĩ đến cảm giác tim đập rộn lên khi đó.

"Đúng! Cũng chỉ cười với cậu... không phải trai đẹp người ta có ý tứ với cậu chứ!" Vi An cười đến mập mờ, còn nhẹ đẩy cô một cái.

"Cậu nghĩ quá nhiều đi! Cũng chỉ là mỉm cười bình thường, lại làm cho cậu nghĩ nhiều như vậy!" Cầu Lỵ trên trán toát ra một hàng vạch đen.

"Không không không! Vị Benney lạnh lùng kia từ lúc lên máy bay đến giờ luôn nghiêm mặt, cho đến lúc nãy mới rốt cuộc cười, hơn nữa còn cười với cậu, này còn không ly kỳ hả! Nếu Benney lạnh lùng đối với cậu có cảm tình thật, cậu có nên suy tính về một cuộc tình yêu xa hay không?" Vi An cười đến mắt nheo lại, trong đầu bắt đầu hiện lên ảo tưởng màu hồng lung linh.

"Yêu xa? Coi như hết! Cậu làm như yêu là ăn cơm nằm ngủ vậy? Nào có dễ dàng như vậy? Còn nữa, yêu đương với người nước ngoài có gì hay?" Trải qua vài cuộc tình, Cầu Lỵ đối với đàn ông đã không có gì mong đợi, hiện tại cô chỉ muốn làm tốt công việc của mình.

"Ai yo... chị em à, yêu không chết được! Đừng có thất vọng với tình yêu vậy chứ, cõi đời này còn tồn tại đàn ông tốt!" Nhìn nét mặt của cô, Vi An cũng biết cô đang suy nghĩ gì.

"Đàn ông tốt? Ha ha ha... Nếu không phải là chết rồi, chính là còn chưa ra đời." Cô cười gượng ba tiếng, hoàn toàn không đồng ý.

Trước kia cô có bạn trai, hẹn hò không được một tháng thì muốn cô lên giường, đến cuối cùng luôn bởi vì cô không chịu mà chia tay, sau vài lần cô cũng không hi vọng rồi, đàn ông thật là động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới.

"Bà chị, đàn ông tốt là cần dạy dỗ đấy! Nào có đàn ông trời sinh đã hoàn mỹ?." Vi An nói qua giải thích của mình.

"Đúng! Giống như Mã Tử chính là bị cậu dạy dỗ lâu dài thành đàn ông tốt đúng không!" Nhưng lại không phải mỗi người đàn ông cũng được dạy..., Stop! Cầu Lỵ chịu đựng không nổi xem thường cô.

" Cầu Lỵ, không cần nói sang chuyện của mình, bây giờ mình nói cho cậu biết, Benney lạnh lùng đó nếu thật đối với cậu có hứng thú, ngàn vạn lần không được cự tuyệt!" Thu hồi nụ cười, Vi An nói thật, cô chân thành hi vọng người bạn tốt nhất của mình có thể lấy được hạnh phúc.

"Phải ha, vậy anh ta cũng phải đối với mình có hứng thú mới được!" Cầu Lỵ cong miệng, căn bản không tin anh chàng Benney kia sẽ đối với cô có hứng thú.

"Mình có dự cảm, nhất định sẽ!" Vi An rất có tự tin nói.

"Phải ha...” dddllllqqqdddd

"Không tin phải không, nếu anh ta thật theo đuổi cậu, cậu phải kêu mình một tiếng sư phụ đi! Hàaa...!" Vi An cười nói.

"Được! Anh ta nếu thật theo đuổi mình, muốn mình mời cậu ăn cơm đều được!" Dù sao cũng không trở thành sự thật, Cầu Lỵ thuận miệng đồng ý nói.

"Được! Đây chính là cậu nói." Vi An mừng rỡ.

Đến giờ ăn, vì để phù hợp với sở thích của người phương Đông, khoang phổ thông cao cấp Ánh Dương chuẩn bị bữa ăn Trung Quốc, hai món chính là sườn xào chua ngọt và thịt bò thăn nấu trà.

Quá trình phân phát thuận lợi, Cầu Lỵ vốn tưởng rằng có thể thở phào một cái, ai ngờ không đến mười phút chuông đèn phục vụ kêu .

"Là ai vậy?" Vi An nhăn lại mày.

"Mình đi xem một chút." Cầu Lỵ từ phòng chuẩn bị đi ra ngoài, ngẩng đầu nhìn vị khách phía trên đèn phục vụ, không nhịn được thở dài.

Ai... là cô gái bên cạnh Benney lạnh lùng, nói vậy sẽ không có chuyện gì tốt. Mặc dù nghĩ như vậy, cô vẫn đi tới.

"Tiểu thư, xin hỏi có chuyện gì?"

"Tôi bấm đèn phục vụ cũng lâu như vậy, làm sao đến bây giờ cô mới đến?" Vừa thấy là Cầu Lỵ, Quan Huệ San gần như lập tức phê bình.

"Rất xin lỗi, xin hỏi có gì cần phục vụ sao?" Cầu Lỵ giữ vững nụ cười nói.

"Các người cung cấp bữa ăn gì? Khó ăn chết đi được cũng dám lấy ra cho tôi ăn!" Quan Huệ San chỉ kém không có vỗ bàn mắng chửi người mà thôi.

"Thật xin lỗi! Bữa ăn của cô chính là sườn xào chua ngọt, tôi giúp cô đổi thịt bò thăn hầm trà được không?" Cầu Lỵ liếc mắt nhìn món chính, thái độ chuyên nghiệp nói, nhưng ở trong lòng lại mắng thầm: Làm ơn! Người nào không biết trên máy bay thức ăn đều nấu bằng lò vi sóng, ăn ngon mới là lạ! Cô đây không phải là lựa xương trong trứng gà sao?

"Thịt bò thăn hầm trà? Tôi thấy không cần đâu, dù sao cũng khó ăn như nhau!" Quan Huệ San liếc cô một cái, bộ dáng rất khinh thường.

"Thật rất xin lỗi, chúng tôi không cách nào cung cấp bữa ăn cô thích." Cầu Lỵ tính tình nhẫn nại, duy trì lễ phép.

"Mang đi! Mang đi! Đồ ăn khó ăn thế này nhìn thấy cũng chướng mắt!" Quan Huệ San cố ý gạt đĩa ra nói.

"Rất xin lỗi!" Cầu Lỵ không có câu nói thứ hai, thu cái đĩa, liền cúi người chào rời đi.

Mới vừa thấy chuyện phát sinh, Vi An thấy Cầu Lỵ đi vào phòng chuẩn bị, liền không thể chờ đợi mắng lên: "Đáng ghét, cô ta muốn như thế nào! Chê dở, ăn uống cũng phê bình sao cô ta không dứt khoát không đi máy bay luôn đi!"

"Vi An! Thôi đi! Thức ăn trên máy bay vốn là không ngon, cậu cũng không phải không biết."

Cầu Lỵ mặc dù mắng ở trong lòng, vẫn chưa muốn cùng cô ấy chấp nhặt.

"Làm ơn! Cô ta căn bản là cố ý được không? Trên máy bay tất cả đồ ăn đều nấu bằng lò vi sóng, mình cũng không tin cô ta không biết! Cái gì cũng không muốn ăn, không bằng ăn cứt đi!" Mặc dù là cô không đi đối mặt, nhưng cô chính là tức giận.

"Vi An! Đừng như vậy, hành khách oán trách cũng không phải là lần đầu tiên, coi như cô ta đang hát tuồng không phải tốt hơn sao."

Cô nói chuyện càng ngày càng không có giới hạn rồi, Cầu Lỵ biết Vi An đã bị làm phát bực rồi.

"Đúng! Nếu như là cô ta đang hát, vậy thì âm sắc không có trình độ rồi!" Bị cô nói như vậy, hỏa khí của Vi An cũng tương đối hòa hoãn xuống.

"Không tệ, có thể nói giỡn, mình còn đang suy nghĩ, mình đây bị cô ta nói cũng không tức như vậy, cái người này đứng xem ngược lại giận đến giơ chân đấy." Cầu Lỵ cười nói.

"Còn nói sao! Mình là vì cậu bất bình dùm đó!"

"Mình hiểu biết rõ... cho nên mới muốn cậu đừng tức như vậy nữa!" Cầu Lỵ cười nhẹ nói.

"Nhẫn nại giống như cậu vậy, sớm muộn sẽ phải nội thương." Chỉ là, như đã nói qua, Cầu Lỵ tính khí so với cô thật tốt hơn nhiều! Nhìn chuyện gì cũng rất rộng rãi, không giống cô trước kia có một lần, thật thiếu chút nữa cùng hành khách mắng nhau.

"Bà chị, mỗi lần gặp phải thời điểm “ức khách” cậu đều giúp mình, đứng lên mắng thay mình, giúp mình nói ra tức giận trong lòng vậy mình còn có cái gì tức giận? Muốn nhịn cũng là nín cười đi!" Cầu Lỵ cười giỡn gõ một cái lên trán của cô ấy.

"À... bây giờ mình mới biết công lao của mình lớn như vậy, nói đi! Phải cảm ơn mình sao đây?" Vi An đôi tay chống eo, ngẩng đầu, ra vẻ bộ dáng kiêu ngạo.

"Bà chị, chưa từng nghe qua làm ơn không cần nói cảm ơn à? Thật là...” như vậy cũng muốn này nọ! Cầu Lỵ thật là phục cô.

"Nào có? Mình chỉ nghe qua có ân báo ân, có oán báo oán...”

"Phải ha... vậy trước ghi tạc trong lòng hôm nào tính với cậu." Cầu Lỵ cố ý nói.

"Có thể không! Cẩn thận cậu không phải nợ nần chồng chất là tốt rồi, cẩn thận đến hết đời còn không trả xong, cậu sẽ phải đảm đương làm nha hoàn của mình rồi." Vi An cười nói.

"Đại tiểu thư, cậu cho rằng thời gian đời sau sẽ thoái hóa đến cổ đại sao? Còn nha hoàn rồi đấy!" Không chịu nổi! Cầu Lỵ cười nghiêng ngửa.

"Ai nói sau này sẽ không có nha hoàn hả? Nếu như không muốn làm nha hoàn cũng có thể! Này để làm trâu làm ngựa cũng được, mình một chút cũng không ngại!" Vi An đưa đầu nằm ở trên vai cô.

"Muốn mình giúp cậu làm trâu làm ngựa? Nghĩ hay quá nhỉ! Chỉ là, nhìn thời gian này, phải là thời điểm chúng mình làm trâu làm ngựa cho hành khách rồi!" Cầu Lỵ xem đồng hồ đeo tay một chút, ý bảo cô thời gian dùng cơm đến lúc kết thúc.

"Đúng vậy... làm trâu làm ngựa, thật là bọn chúng mình đây số khổ...” Vi An cố làm bộ lau nước mắt, chọc cho Cầu Lỵ cười một hồi.

Hạ kính mắt xuống Benney hoàn toàn không chịu ảnh hưởng của Quan Huệ San, cầm nĩa ăn. Quan Huệ San ngồi một bên, ngược lại bởi vì bữa ăn trước đó đã bị mang đi mà không biết làm gì, hiện tại đang cầm một quyển tạp chí tùy ý xem, nhưng tầm mắt lại đặt vào bữa ăn của Benney.

Nhìn anh ta từ từ ăn bữa ăn trên máy bay, chân mày Quan Huệ San không khỏi nhíu lên, không nhịn được dùng tiếng Anh mở miệng: "Tiên sinh, bữa ăn này anh một chút cũng không cảm thấy khó ăn sao?"

"...” Làm như không nghe thấy, Benney trầm mặc như trước, tự mình ăn bữa ăn sau đó tới món tráng miệng.

Trên thực tế, anh đối với thức ăn vi sóng công ty của mình rất có tự tin, nguyên do là sau khi anh thành lập Ánh Dương, đặc biệt tăng cường các bộ phận, mục đích chính là để cho hành khách khoang phổ thông cao cấp cũng có thể được ăn thức ăn ngon, mà cô lại dám đánh đổ thức ăn, còn lớn tiếng bắt bẻ!

"Tiên sinh, thức ăn này như cám nuôi heo, anh còn ăn sạch, không cảm thấy quá uất ức sao?" Quan Huệ San không che đậy miệng phê bình.

Nuôi heo? ! Benney biến sắc, anh ta ăn đồ vậy, không phải chẳng khác gì là heo!

"Thật xin lỗi, tiên sinh, tôi không phải ý đó, ý của tôi là...” Quan Huệ San cũng phát hiện mình nói sai, vội vàng đổi lời nói, đáng tiếc đã không kịp rồi.

"Câm miệng!" Benney lần đầu tiên mở miệng nói với cô, vừa lạnh lại cứng, tặng kèm cái nhìn chằm chằm lạnh lùng.

"Trước...” Quan Huệ San bị trừng lời cần nói không thốt lên được, toàn thân còn không tự chủ nổi da gà.

Đang ở tình thế lạnh đến cực điểm thì vừa lúc Cầu Lỵ đẩy xe thức ăn đi tới.

"Tiên sinh, xin lỗi, xin hỏi tôi có thể dọn đĩa rồi chứ?"

"Làm phiền cô." Giống như thay đổi sắc mặt, Benney ngẩng đầu nhìn Cầu Lỵ khóe miệng nâng lên nụ cười nhàn nhạt.

"Không cần khách sáo." Anh cười lại để cho lòng của Cầu Lỵ nhảy vọt vài lần, cầm đĩa lên tay càng thêm hơi run rẩy. Thì ra ánh mắt của anh là màu vàng, rất đặc biệt.

Hai người tiếp xúc ngắn ngủi mấy giây, khiến Quan Huệ San một bên khó chịu ở trong lòng, cô cố ý cầm cao tạp chí, nửa buông tay mình xuống...

Kêu lên một tiếng, cả đĩa bị đánh rơi, một phần đồ ăn rơi trên mặt đất, một phần rớt trên chân cô ta.

"Cái người ngu ngốc này! Xem cô làm chuyện tốt đây!" Quan Huệ San lớn tiếng mắng doạ người, chỉ thiếu không nhảy dựng lên.

"Rõ ràng là...” căn bản là ăn cướp còn la làng! Vi An cau mày, muốn mở miệng trước một bước.

"Thật xin lỗi! Cô không có sao chứ?" Cầu Lỵ dẫn đầu nói xin lỗi, còn lấy ra khăn tay trên người lau giúp cô ta, lại bị một bàn tay đẩy ra.

"Ai cho phép cô lau đấy! Ai biết cô lấy cái khăn gì lau ..., lau tùm lum trên người tôi!”

Quan Huệ San không khách khí quát, hoàn toàn không sợ bị người quanh mình chế giễu.

"Đó là khăn tay sạch sẽ." Vi An lạnh lùng chen vào nói.

"Cô là ai! Chen miệng gì!" Quan Huệ San hung hăng trừng mắt.

"Thật xin lỗi! Có làm cô bị thương không?" Cầu Lỵ thấy thế, vội vàng như gió lốc kéo khăn tay về trên người mình. Rất may bữa ăn được ăn hết sạch, nếu không làm dơ quần áo của cô ta, cô ta càng có cớ nói cô.

"Làm bị thương thì không có, chỉ là cô thấy không? Váy của tôi dính nước sốt rồi!" Quan Huệ San chỉ vào điểm đen không tới một cm trên váy lam."Xem cô muốn bồi thường tôi thế nào!"

"Thật xin lỗi, thật vô cùng xin lỗi! Xin hỏi cô có mang váy thay thế không? Tôi có thể thử giúp cô rửa sạch sẽ." Cầu Lỵ tính tình nhẫn nại đề nghị. Aizz... vết bẩn nhỏ như vậy cũng khó trách cô không nhìn thấy.

"Được! Chỉ là chính cô tự đi tìm, bởi vì hành lý tôi gửi vận chuyển rồi." Quan Huệ San tay ôm ngực, cao ngạo nói.

"Này...” Cầu Lỵ bỗng nhiên không biết nói gì. Đây căn bản là làm người khác khó chịu, hành lý mọi người cũng tập trung ở cabin cuối cùng, tầng tầng lớp lớp, muốn tìm ra hành lý cô ta, quả thực là mò kim đáy biển!

"Nói đi! Cô định xử lý như thế nào?" Quan Huệ San cười lạnh nói.

"Tiểu thư, nếu như cô không ngại, có thể xin cô trước thay váy của tôi, chờ tôi đem váy của cô rửa sạch sẽ, cô lại đổi trở lại, có thể không?" Không có cách nào, mặc dù rất không muốn, Cầu Lỵ vẫn mở miệng nói.

Lời của cô khiến những người xung quanh kinh ngạc, bao gồm cả Benney.

Anh ta biết rõ có một số hành khách đích xác rất khó dây dưa, rất khó trị, nhưng giống như tiếp viên hàng không này, từ đầu tới cuối không có nổi giận, trên mặt còn mang nụ cười, thật rất hiếm thấy. Benney đối với Cầu Lỵ khắc sâu ấn tượng, hơn nữa đối với việc cô bị uất ức cảm thấy không vui.

"Không cần giúp cô ta làm cái gì!" Benney lên tiếng, cũng là dùng tiếng Trung nói.

"Anh!" Quan Huệ San bị lời nói của anh ta hù dọa, thì ra là anh ta nghe hiểu tiếng Trung, còn có thể nói! Vậy lúc trước cô quát tháo những gì, anh ta không phải rất rõ ràng?! Cái nhận thức này làm trên mặt cô ta hiện lên thần sắc khó chịu.

"Tiên sinh...” Cầu Lỵ cũng bị anh ta hù sợ.

"Cô cái gì đều không cần giúp cô ta làm, đĩa là chính cô ta làm đổ, dọn dẹp đồ ăn trên đất, tiếp tục làm chuyện của cô." Đối mặt cô, Benney thanh âm rõ ràng dịu dàng, nhưng trong lời nói lại như ra lệnh, làm cho người ta không cách nào không nghe.

"Dạ!" Đáp lời chính là Vi An, cô nhanh chóng ngồi xổm người xuống dọn dẹp đồ ăn, trong lòng rất mừng rỡ, rốt cuộc có người không nhìn nổi rồi, hơn nữa còn là anh chàng mặt lạnh này! Nhìn bộ dạng, anh ta đối với Cầu Lỵ nhất định có cảm tình!

"Này...” Cầu Lỵ có chút chần chờ cùng sững sờ.

"Đi thôi! Động tác của chúng ta quá chậm." Không tới một phút, Vi An đã dọn dẹp xong, mở miệng thúc giục.

"Dừng...” thấy các cô thật tránh ra, Quan Huệ San nhăn lại mày, muốn ngăn cản lại bị cắt đứt.

"Câm miệng!" Benney lạnh lùng nói, anh đã không chịu nổi người phụ nữ cố tình gây sự này, nếu không phải muốn chuyến bay hoàn hảo và không muốn bại lộ thân phận, anh thật muốn đổi chỗ.

"Tôi...” Ánh mắt vàng rực lửa giận của anh để cho cô ta toàn thân lông mao dựng đứng.

"Cô tốt nhất ngồi ngoan ngoãn, đừng gây chuyện nữa, nếu không đừng trách tôi không khách khí với cô!" Benney lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta.

"Anh... Anh là ai! Tại sao lại quản tôi!" Quan Huệ San đè xuống sợ hãi trong lòng nói, nhưng giọng nói đã không có hung dữ như trước.

"Cô có thể thử nhìn xem!" Bỏ lại những lời này, Benney nằm xuống thành ghế, lần nữa đeo lên mắt kính, không nói gì thêm.

Khí thế của anh lạnh lùng khiến Quan Huệ San không dám lỗ mãng, cô ta đột nhiên cảm thấy mình giống như chọc tới người không nên dây vào

Đem tất cả đồ ăn hành khách dùng xong thu vào trong phòng chuẩn bị, Cầu Lỵ đối mặt với nụ cười đắc ý của Vi An.

"Thấy không, thấy không! Người ta thật giúp cậu ra mặt!" Vi An cười đến mắt cũng híp thành một đường ngang rồi.

"Vậy thì thế nào? Cậu làm gì mà cười đến đáng sợ như vậy?" Cầu Lỵ không muốn suy đoán nhiều.

"Đương nhiên là có! Mình muốn nói anh ta thật sự có ý với cậu!" Vi An kiên trì ý nghĩ của mình.

"Làm ơn! Người ta nói không chừng là bởi vì không chịu nổi người phụ nữ kia mới có thể mở miệng ngăn cô ta lại."

Nhưng mà anh mở miệng nói chuyện thì cô thật đúng là giật mình, khí thế cương quyết này để cho cô khắc sâu ấn tượng, bây giờ nghĩ lại... nhịp tim còn không tự chủ tăng nhanh.

"Mình cầu xin cậu đừng ngây ngô nữa, anh ta rõ ràng chính là đau lòng cậu phải chịu uất ức mới mở miệng." Vi An phản bác lời của cô.

"Vi An, cậu nghĩ quá nhiều."

"Bà chị, cậu mới nghĩ ít đấy! Người ta rõ ràng có ý tứ với cậu, cậu còn như đà điểu, cái gì cũng không biết!" Vi An thật muốn gõ đầu của cô, xem có thể hay không gõ tỉnh thần kinh cô.

"Bạn tốt à, mình không muốn thành hoa si!" Cầu Lỵ lắc đầu nói, cô một chút cũng không muốn giống người phụ nữ bên cạnh anh chàng lạnh lùng bị đối đãi lạnh lùng.

"Vấn đề là, hiện tại là người ta đối với cậu có ý tứ, cậu sợ cái gì? Stop!"

"Chính là sợ!" Cầu Lỵ bày ra thái độ nếu không cậu nghĩ như thế nào.

"Được rồi được rồi! Không nói với cậu nữa." Vi An buông tha, dù sao anh chàng lạnh lùng này nếu như quả thật đối với cô ấy có hứng thú, tự nhiên sẽ tìm đến cô ấy, cô ở chỗ này gấp cái gì!

Nghe đến đó, Cầu Lỵ có cảm giác thở phào nhẹ nhõm, có lúc bạn tốt bức bách nhìn chằm chằm, để cho cô thật sự khó có thể chống đỡ.

"Chỉ là như đã nói qua, thì ra là anh chàng lạnh lùng cũng biết nói tiếng Trung! Còn nói được rất chuẩn, lúc anh ta mới vừa mở miệng thì cậu có bị giật mình không?" Vi An chủ đề còn vòng quanh anh ta.

"Dĩ nhiên bị giật mình, không nghĩ tới anh ấy mở lời! Còn là nói tiếng Trung." Cầu Lỵ đưa tay vuốt ngực nói.

"Mình nghĩ, lúc trước cậu bị gây khó dễ, anh ta hẳn là nghe lọt được, khó trách anh ta sẽ giúp cậu giải vây." Nếu nói là anh ta đối với Cầu Lỵ không có hứng thú, cô thật không tin. Vi An lại cười.

"Cậu không phải muốn cười đến quỷ dị như vậy!" Cầu Lỵ biết cô ấy lại muốn nói cái gì rồi.

"Tốt! Dù chuyện phát triển như thế nào, nhất định sẽ như mình đã nghĩ, cậu chuẩn bị mời mình ăn bữa tiệc lớn đi!" Vi An cũng không có quên lời lúc trước cô nói.

"Cậu nghĩ quá nhiều." Cầu Lỵ như cũ kiên trì ý nghĩ của mình.

"Đúng!" nnnnqqqqq

Cậu cứ tiếp tục làm đà điểu đi! Vi An ở trong lòng thì thầm.

Có lẽ là Benney uy hiếp hiệu quả, sau đó, bất kể là đưa bữa ăn, đưa báo, Quan Huệ San không có gây thêm bất kỳ khó khăn cho cô nữa, điều này làm cho Cầu Lỵ thở phào nhẹ nhõm.

Ngược lại anh chàng Benney lạnh lùng kia, trong khi phần lớn hành khách ngủ say vẫn mở ngọn đèn nhỏ nhìn văn kiện. Đây cũng là điều khiến Cầu Lỵ cảm thấy ngạc nhiên, ánh đèn lờ mờ như vậy, anh vẫn đang làm việc.

Quay đầu lại xem một chút Vi An đã ngủ, đây là thói quen bay đường dài của họ, trong lúc mọi người ngủ say thì cũng để lại một người tỉnh, để ngừa có tình trạng đột xuất.

Nhanh chóng đọc qua văn kiện trong tay, Benney cầm bút máy lưu loát ghi rõ vấn đề rồi ký tên.

Anh cố ý chọn lúc người phụ nữ bên cạnh ngủ mới làm việc, một mặt vì điều chỉnh chênh lệch múi giờ, một mặt là không muốn bại lộ thân phận, bởi vì văn kiện trên đầu đều in dấu hiệu hàng không Ánh Dương, rất dễ gây chú ý.

Bất ngờ, trong đầu của anh hiện lên bộ dạng Cầu Lỵ mang theo nụ cười cùng người phụ nữ bên cạnh giằng co.

Mỗi một lần cô đối đáp đều làm cho anh khắc sâu ấn tượng, coi như cô hiện tại không có đối mặt với anh, anh vẫn có thể nhớ rõ nụ cười của cô.

Anh nhìn ra được nụ cười kia là nghề nghiệp hóa, bởi vì nụ cười còn chưa đạt tới đáy mắt, thậm chí còn có chút đè nén tức giận, nhưng cô đối đãi hành khách xác thực rất có tính nhẫn nại.

Dĩ nhiên, muốn làm việc ở Ánh Dương, những thứ này đều là điều kiện tiên quyết, nhưng cô đối đãi đứa trẻ lại là một loại thái độ khác.

Cô dường như đối với đứa trẻ rất khác, tựa như sao sớm, cô chẳng những bớt thời gian cùng cô bé nói chuyện phiếm, còn đưa đồ chơi nhỏ, khiến cô bé vui vẻ không thôi.

Nhưng là, cô cũng có một mặt thẹn thùng, ở thời điểm đối mặt với anh. Benney không có bỏ qua khi thỉnh thoảng bọn họ nhìn nhau thì đáy mắt cô lóe vẻ ngượng ngùng, trên mặt nổi lên đỏ ửng nhàn nhạt.

Dáng vẻ mê người như vậy khiến anh nhìn không chớp mắt, trong lòng tựa hồ có một góc khuất bị chạm đến.

"Tiên sinh, ngài cần dùng chút gì không?" Cầu Lỵ đi tới khom lưng nhỏ giọng hỏi, mặc dù đã biết anh nghe hiểu tiếng Trung nhưng nhìn tóc anh cùng màu sắc đôi mắt, cô vẫn theo thói quen dùng tiếng Anh thăm hỏi.

"Cho tôi một ly Whisky." Benney ngẩng đầu che kín văn kiện không để lại dấu vết nói.

"Dạ, xin đợi lát." Cầu Lỵ không phát hiện động tác của anh, tự mình đi rót rượu, chỉ chốc lát sau, cô liền đem rượu đưa tới trong tay anh.

"Cám ơn." Benney gật đầu nói, lúc này anh đã sớm đem văn kiện bỏ vào trong cặp.

"Đã trễ thế này, ngài thế nào không nghỉ ngơi một lát như những người khác?" Không nhịn được tò mò, Cầu Lỵ mở miệng hỏi.

"Còn có việc phải xử lý tốt trước khi đến nơi." Benney thản nhiên nói.

"A... vậy ngài đang vội, tôi không quấy rầy ngài làm việc." Không có hỏi nhiều nữa, Cầu Lỵ liền rời đi.

Để lại Benney còn quay đầu nhìn chăm chú vào bóng lưng của cô, thật lâu không thu hồi tầm mắt.