Tổng Giám Đốc, Con Được Mẹ Trộm Đi

Chương 44: Đoan Mộc Tiêu Tiêu (thượng)




Đêm qua Tần Trác Luân được cha mẹ tận tình khuyên nhủ, sáng sớm, sau khi rửa mặt và ăn xong bữa sáng thì lập tức tới công ty đi làm.

Trên đường lái xe đến công ty, trong lòng anh vẫn còn nghĩ rất nhiều chuyện, lúc quẹo cua bên trái, chợt mắt anh sáng lên, giống như vừa nhìn thấy được Tô Thiển Hạ.

Anh lập tức dừng xe ở ven đường rồi chạy đuổi về phía trước, lúc đuổi đến kịp thì anh cầm chặt tay đối phương rồi mở miệng thì thào: "Thiển Hạ, anh tìm được em rồi."

@Mều : từ bây giờ 2 nam nữ chính đã có tình cảm với nhau nên đổi xưng hô thành "anh,em" nhé ^_*

Đang muốn mở rộng vòng tay ôm đối phương, nhưng đối phương lại không đồng ý mà còn dùng sức đẩy tay anh ra, còn muốn cho anh một cái tát, chỉ là lúc tay đối phương giơ lên bị anh bắt được nên không đánh được, ngay sau đó Tần Trác Luân mới chăm chú nhìn kỹ đối phương lần nữa.

"Xin lỗi, tôi nhận lầm người."

Tần Trác Luân thấy rõ cái bóng lưng này giống y bóng lưng Tô Thiển Hạ nhưng cô gái này lại không phải là Thiển Hạ, lập tức mọi biểu tình mừng rỡ trên mặt thay đổi thành khối băng lạnh ngàn năm, anh lạnh lùng nói xin lỗi rồi xoay người lên xe lái đi.

Anh còn nghe được cô gái kia nói "Bệnh thần kinh" . . . . . .

Anh thật là bị bệnh thần kinh sao?

Thì có lẽ..!, từ lúc anh gặp phải Tô Thiển Hạ thì thật sự có chút bệnh thần kinh rồi.

Tần Trác Luân vừa đến công ty thì đưa xe vào bãi đậu, sau đó đi thang máy đến phòng làm việc.

Nhìn đống giấy tờ chất như núi trên mặt bàn, anh lập tức ngồi lên ghế phía sau bàn làm việc, không nói câu gì đã bắt đầu xử lý công việc.

Làm việc được khoảng hơn một giờ, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ cửa, anh chỉ đáp hai chữ: "Đi vào".

"Tổng giám đốc. Có vị Văn tiểu thư tìm ngài, ngài có muốn gặp hay không?."

Thư ký mở cửa đi vào, nói cho anh biết có người tìm anh.

"Không gặp."

Nói chỉ hai chữ, Tần Trác Luân cũng không ngẩng đầu lên mà tiếp tục công việc đang làm.

*

Một nơi khác.

Hiện tại, Tô Thiển Hạ và Điềm Điềm vẫn ở nơi này, còn Y Đồng thì đã đi đâu đó làm một số chuyện thần bí gì rồi.

Những ngày này, ăn cơm tối xong, Thiển Hạ thường ngồi xem tivi học cách đan khăn quàng cổ, cô ngồi ở phòng khách cầm một cây kim, một sợi chỉ từ từ đan khăn, động tác rất chậm, giống y như khi còn bé học viết chữ chậm vậy. Lại nói phương pháp đan khăn quàng cổ cũng rất đơn giản, Điềm Điềm đối với việc ngồi đan khăn quàng cổ thì không có hứng thú gì nên đi lên lầu xem sách manga.

Trên bàn, chuông điện thoại vang lên, Thiển Hạ với tay qua nghe điện thoại.

Là Y Đồng gọi tới.

"Thiển Hạ, mình nói với cậu, có một cô gái cậu nên phải biết, mà rất khéo, bây giờ cô ấy cũng đang ở Lư Sơn, cô ấy tên là Đoan Mộc Tiêu Tiêu, chờ đến lúc bảo bảo của chúng ta ra đời có thể nhờ cô ấy giúp một tay liên lạc với thầy thuốc, bởi vì cô ấy là một y tá. . . . . ."

Y Đồng thật đúng là Thần Thông Quảng Đại, không phải cậu ấy đã đi điều tra sự kiện ảnh nude gì kia sao, làm sao còn có tâm tình tìm y tá và thầy thuốc đây, mà bây giờ cách thời gian bảo bảo ra đời còn ít nhất năm, sáu tháng nữa mà.

Thiển Hạ cười một tiếng, để len sợi và kim đan xuống, cô mỉm cười nghe Y Đồng nói hết chuyện này chuyện kia có liên quan đến Đoan Mộc Tiêu Tiêu, Y Đồng nói hai ngày nữa muốn cô đi đón Đoan Mộc Tiêu Tiêu đến, mà cô cũng không hiểu sao tự nhiên lại muốn đón Đoan Mộc Tiêu Tiêu đến sớm vậy.

*

'ĐÊM VUI MỪNG ’, Đây là một gian phòng rất nổi danh ở "Ngưu Lang quán".

Ở nơi này tất cả "Ngưu Lang" đều là cực phẩm.

Đoan Mộc Tiêu Tiêu vốn là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Đoan Mộc nhưng mà cô một chút dáng vẻ thiên kim tiểu thư cũng không có.

Hôm nay cô lái một chiếc xe hơi màu đỏ đi tới ‘ đêm vui mừng ’, lúc vừa ngừng xe muốn đi vào ‘ đêm vui mừng ’ thì lại để cho cô thấy được một người đàn ông rất anh tuấn.

Người đàn ông kia rất tao nhã lịch sự, khóe miệng còn chứa đựng nụ cười ôn hòa.

Bên cạnh chỗ anh ta đang đứng là một cô gái xinh đẹp, Đoan Mộc Tiêu Tiêu biết rõ cô gái kia, cô gái kia chính là y tá trưởng Úc Uyển Thư.

Còn người đàn ông kia là đối tượng trong lòng của Đoan Mộc Tiêu Tiêu, vào một năm trước, ở buổi lễ tốt nghiệp trung học, cô và anh ta đã gặp nhau.

Cô đối với anh ta là vừa thấy đã yêu.

Cô vội vàng sửa sang lại quần áo và dung mạo của mình, xác định không có sai sót gì, cô lập tức mang theo nụ cười ngọt ngào dịu dàng đi tới chỗ bọn họ.

Nhưng, cô để chậm một bước vì Úc Uyển Thư đã kéo cánh tay của người đàn ông cùng bước lên một chiếc tắc xi, còn cô chỉ có thể nhìn hai người bọn họ ngồi xe rời đi.

Thôi vậy, ngày mai đi làm vẫn có thể gặp lại, cô nhất định sẽ tìm cơ hội thổ lộ với anh ta.

Người đàn ông này họ Tề, tên đầy đủ là Tề Hàn Minh, năm nay hai mươi chín tuổi.

Vốn là một bác sĩ ngoại khoa nổi tiếng trong bệnh viện.

Gia cảnh cũng ở cấp bậc trung bình, đến nay chưa cưới, vẫn còn độc thân nên anh là đối tượng được đông đảo các cô gái trong bệnh viện rất ái mộ.

Nếu không phải Tề Hàn Minh và Đoan Mộc Tiêu Tiêu cùng đi nghe diễn giả giảng dạy ở buổi lễ trung học kia thì cô cũng sẽ không chú ý đến anh ta, có lẽ cũng sẽ không gặp gỡ, càng sẽ không đối với anh ta vừa thấy đã yêu.

Vì anh ta, cô dùng thời gian hai năm học xong khoá học chăm sóc và chữa bệnh mà người khác phải học trong bốn năm, sau đó dựa vào năng lực của mình đến bệnh viện anh ta đang làm việc xin làm y tá.

Bởi cô tin tưởng, cô và anh ta nhất định sẽ có một kết cục tốt đẹp.

Nhìn bảng hiệu ‘đêm vui mừng’, cô đi vào ‘đêm vui mừng', cô cũng không có quên, mục đích hôm nay mình tới nơi này là muốn cùng bốn cô gái xinh đẹp tuyệt mỹ làm quen.

Vừa đi vào 'đêm vui mừng', nhìn thấy hiện trường hỗn loạn tưng bừng, hình như cô tới không phải lúc.

Các cô ấy đâu?

Cô đi vào đây là muốn tìm Tần An An, Ngải Tiền Tiền và Lâm Đại Đại, nhưng mà không thu hoạch được gì, là do cô đã tới chậm sao?

Mang theo tâm tình mất mác, cô đi ra ngoài gian phòng, tối nay vừa mới đến đã thấy Úc Uyển Thư và Tề Hàn Minh cùng nhau rời đi thì ý nghĩa chuyến đi này đã mất hết rồi nên cô muốn về.

Đi ra bên ngoài, nhìn bầu trời một màu đen ảm đạm, những ngôi sao đã dần dần biến mất, ánh trăng cũng hoàn toàn không thấy, bầu trời ảm đạm không có ánh sáng khiến tâm tình của cô cũng biến thành đen tối.

Cô đi về phía xe của mình, mà ngay lúc đó, một chiếc xe hơi màu đen lái tới, không biết định làm cái gì mà lướt như bay chạm vào người cô.

Mà người đàn ông lái xe đó cũng không nói một câu 'xin lỗi' mà cứ như vậy lái xe rời đi, đáng ghét, tên đàn ông đáng chết, nhưng cô phát giác mình không nhớ bảng số xe của hắn, lúc đang định nhìn kỹ lại thì đã không kịp nữa rồi.

Cô chỉ đành dậm chân một cái sau đó lên xe về nhà.