Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Chương 105: Dấu hiệu đau lòng (1)




Tường Vi cho là, trở thành người làm, sẽ chịu nhiều hành hạ từ tiên sinh, vô luận là từ thân thể, hay là tâm hồn, hắn cũng không chút do dự muốn phá hủy cô!

Nhưng cô đã chuẩn bị kỹ càng, dùng nụ cười để chữa thương cho mình, dù sao chỉ có thân thể là bị hắn tàn phá, còn tâm của cô vẫn đầy đủ như một , vô luận như thế nào, cô sẽ không cho hắn cơ hội nhục mạ tâm hồn của cô, nếu không, tường lũy cuối cùng của cô cũng bị hắn phá vỡ!

Vậy mà…..

Tiên sinh lại biến mất, 3 ngày!

Kể từ đêm đó nổi giận ở phòng ăn, cô nhìn thấy hắn, đã chuyện ba ngày sau.

Chỉ là không ngờ, tiên sinh mang về một cô gái diễm lệ, xinh đẹp !

Người phụ nữ này, khiến Tường Vi kinh ngạc!

"Tước, đây chính là nhà của anh sao? Trời ơi, thật quá đẹp! Tốt đẹp hơn gấp mấy lần so với phòng ốc của em ở Nhật Bản a!"

Người phụ nữ này, chính là thiên kim của ‘ny Thường’, Tả Đằng Tây Tử!

Tường Vi kinh ngạc chính là, tiên sinh lại thân mật với Tả Đằng Tây Tử, thật giống đôi tình nhân, Tả Đằng Tây Tử nũng nịu ôm lấy cánh tay của Hắc Diêm Tước, giống như con bướm nhỏ, vây quanh hắn, vòng tới vòng lui, la hét muốn hắn mang cô ta đi thăm kiến trúc của nơi này.

"Hả? Thật sao? Lớn hơn so với nhà họ Tả Đằng sao?"

Hắc Diêm Tước khẽ nâng lên khóe môi, tùy ý nói, khóe mắt liếc về Tường Vi đang đứng trong góc cung cung kính kính.

Tối nay cô mặc một bộ đồ của người làm, nhìn thanh thuần cực kỳ, lạnh run trốn ở góc phòng, cúi đầu, không dám nhìn hắn và Tả Đằng Tây Tử.

"Tước, anh biết đó, quốc gia của em vốn là một hòn đảo, đất tương đối ít." Tả Đằng Tây Tử mềm mại cười một tiếng, cô thật không ngờ được, cô cùng anh trai đến đây, lại gặp phải bạch mã hoàng tử của mình!

Cô còn nhớ rõ, lần đầu tiên nhìn thấy Hắc Diêm Tước, là ở phòng ăn món Nhật vào giữa trưa, bởi vì anh trai cô vội vàng muốn ‘ny Thường’ cùng ‘thịnh thế’ hợp tác, nên không có nhiều thời gian quan tâm cô, trời ơi, lúc cô đang chán muốn chết, lại gặp được người đàn ông thâm trầm tràn đầy sức quyến rũ (hấp dẫn )!

Lần đầu tiên nhìn thấy hắn, cô biết hắn không giàu thì cũng quý, hơn nữa trên người phát tán ra khí chất của quý tộc, thậm chí hơn một chút so với anh trai cô- Đằng Triết!

Tả Đằng Tây Tử hoàn toàn không nghĩ tới, ở đất khách quê người này, cô sẽ gặp Mr. Right * của mình! Chỉ cần một cái nhìn, cô đã biết rõ, cô cần phải theo đuổi người đàn ông này!

(*là từ ám chỉ người đàn ông đích thực mà một người con gái cần, người mang lại hạnh phúc cho người con gái, nói chung đó là một người đàn ông mà người phụ nữ nào cũng mơ ước.)

"Ha ha ha, Tây Tử, em đang muốn ám chỉ cái gì với tôi vậy?" Hắc Diêm Tước sảng lãng bật cười, trong tròng mắt đều là hài hước, ngụ ý, hắn đang nhạo báng trái Đằng Tây Tử, bởi vì coi trọng nhà của hắn, mà muốn làm nữ chủ nhân của nhà hắn?

Mặt Tả Đằng Tây Tử có chút ngượng ngùng, không thuận theo bĩu bĩu môi: "Tước, ghét anh ghê, dám giễu cợt người ta, không để ý tới anh nữa đâu!"

Cô làm nũng như đang muốn giấu đi nội tâm đang vui mừng, gương mặt ửng hồng, đảo mắt, thì bị Tường Vi đang đứng ở trong góc tường hù sợ.

"Tước, đây là người làm của nhà anh sao?!" Tả Đằng Tây Tử nhịn không được mà kêu lên!

"Ừ, thế nào?" Hắc Diêm Tước rót cho mình một ly rượu đỏ, lười biếng ngồi trên sô pha, câu được câu không, mở ti vi xem.

Phòng khách rất lớn, Tường Vi đứng ở trong góc tường, cô cho là chỉ cần mình giấu sự tồn tại của bản thân xuống thật thấp, sẽ không bị Đằng Tây Tử phát hiện.(3T: K biết nói con là ngu ngốc hay là ngây thơ nữa --__--)

Nhưng mà, cô đã đánh giá thấp trực giác của phụ nữ!

"Trời ạ, thật giống ma a! Vừa nhìn thấy cứ tưởng cô ta là ma quỷ chứ, làm giật cả mình!"

Tả Đằng Tây Tử biết bộ phim ma nổi tiếng của Nhật Bản, lại không nghĩ rằng, ở nhà họ Hắc, mình có thể nhìn thấy một người như ma nữ trong bộ phim đó, nói không hoảng sợ là giả rồi!

"Ha ha ha! Thú vị!" Hắc Diêm Tước cười to một hồi, khóe miệng qua loa nói ra hai chữ này, sau đó như cũ, thưởng thức rượu đỏ của hắn.

Hắn cười, chỉ có Tường Vi nghe ý lạnh trong câu! Không nhịn được mà rùng mình một cái!

Sợ đắc tội với khách quý của hắn, Tường Vi vội vàng lui về sau một bước, cúi đầu xuống 90 độ, lễ phép nói: "Thật xin lỗi, Tả Đằng tiểu thư, tôi chỉ người giúp việc của tiên sinh,cô cứ coi như tôi không tồn tại đi."

"Mặc dù là người giúp việc, cũng không thể ném mặt mũi của chủ nhân đi! Biến thành như vậy, không sợ dọa khách của chủ nhân cô chạy mất sao? Người giúp việc là như thế sao?"

Tả Đằng Tây Tử vỗ vỗ ngực (tim) bị hoảng sợ, giống như nữ chủ nhân của nhà họ Hắc mà khiển trách Tường Vi. Từ trước đến giờ, cô là thiên kim tiểu thư sống an nhàn, sung sướng, đối với người làm, cô chưa bao giờ có thái độ nhẹ nhàng, chủ nhân chính là chủ nhân, tôi tớ chính là tôi tớ!

Tường Vi khẽ run lên, len lén giương mắt liếc về người đàn ông lười biếng đang ngồi trên sô pha, thế nhưng hắn lại không chút cử động, giống như coi hai cô đều không tồn tại, tiếp tục uống rượu.

"Thật xin lỗi, Tả Đằng tiểu thư, bởi bị gương mặt tôi xấu xí, sợ hù dọa khách, thật sự là xin lỗi!"

Tường Vi không thể làm gì khác hơn là thuận miệng nói dối, dù sao chỉ cần nói gương mặt mình xấu xí, sẽ không có người nào hỏi cô tại sao lấy mái tóc che đi khuôn mặt, nếu như vậy mà có thể khiến Đằng Tây Tử hạ hỏa, cô tình nguyện làm một người phụ nữ xấu xí, cũng lười nghe cô ta khiển trách!

"Nếu đã xấu xí, thì nên ở trong phòng đi, đừng làm chướng mắt chủ nhân!"

Ánh mắt sắc bén Tả Đằng Tây Tử nhìn chằm chằm Tường Vi một cái, cô không muốn người nào xuất hiện khi cô đang cùng Tước thân mật!

"Dạ, tôi sẽ đi ra ngoài."

Tường Vi ước gì mình mau chóng rời khỏi đây, khẽ liếc khuôn mặt lạnh lùng của tiên sinh thêm một giây, lòng chợt run lên!

Cô biết hắn đang không vui!

Chỉ cần sắc mặt của hắn hơi đổi, cô lập tức có thể nhận thấy được!

Bởi vì chị Bình đã từng nói qua, làm người giúp việc phải biết quan sát sắc mặt của chủ nhân, rồi chờ đợi sai khiến!

Vậy, cô phải làm sao bây giờ?

Tả Đằng Tây Tử muốn cô đi khỏi! Nhưng mà, cô sợ, sợ tiên sinh sẽ lấy lý do này để làm khó dễ cô!

Lần này, làm cho tâm thần cô rối loạn, không còn cách nào khác là đứng ở ngoài cửa, đưa lưng về phía phòng khách, như vậy, cô không thấy bọn họ làm gì, mà bọn họ có thể thấy cô, có thể sai khiến.