Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Chương 111: Rượu Đời Thanh (1)




Ngay sau đó, hắn đặt thân thể mềm mại cuộn tròn của cô vào trên giường!

Cuối cùng cũng kết thúc một trận kịch liệt, thú tính của hắn cũng ra ngoài, trong một lúc cô tựa như em bé, ngoại trừ thân thể mềm mại ở trên giường thở gấp, cô căn bản không biết còn có thể làm cái gì?

Hắn khinh thường lướt qua thân thể trần truồng của cô, một giờ trước giống như cầm thú chiếm đoạt thân thể cô, bây giờ lại khôi phục vẻ mặt lạnh lùng, động tác tao nhã mặc lại quần, dường như mãnh thú lúc nãy không phải hắn!

Sau cùng, hắn xoay người rời đi, quay đầu lại, chăm chú nhìn cô thật sâu, mới cứng rắn nói ra:

“Thẩm Tường Vi, vĩnh viễn chớ quên chủ nhân của cô là ai? Bằng không, tôi sẽ cho cô sống không bằng chết!”

Rầm!

Cánh cửa mạnh mẽ đóng lại.

Trong phòng, chỉ còn Tường Vi một thân một mình thở dốc.

Cơ thể đau nhức, làm cho cô chết lặng, như muốn chết đi, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, trái tim bắt đầu co rút đau đớn!

Sáu năm, suốt sáu năm.

Trong những năm tháng cô lớn lên, cơ hồ luôn có mặt người đàn ông này, bóng dáng của hắn không thể phai mờ trong tâm trí cô.

Nhưng… tất cả dường như từ từ thay đổi, hình dáng không còn trong tưởng tượng của cô, nhưng cô không biết mình rốt cuộc đã làm sai chuyện gì…

◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆

Sáng sớm hôm sau.

Tường Vi từ trong giấc mộng tỉnh lại, ngoài cửa sổ là một mảng trời trong.

Kéo thân thể đau nhức, cô hấp tấp rửa mặt chải đầu, thay một bộ quần áo mới dành cho nữ giúp việc, chạy đến phòng bếp.

Nếu cô nhớ không lầm, chắc hẳn tối hôm qua Tả Đằng Tây Tử ở chỗ này.

“Tường Vi, hôm nay hình như con đến chậm một chút !” Phó sư phụ ở phòng bếp thấy cô đến thì tươi cười nói.

“Hả! Thời gian cũng giống như ngày thường không khác mấy, đến sớm một chút sẽ không muộn” Cô giương mắt nhìn bầu trời bên ngoài, tiên sinh là từ tám giờ mới bắt đầu ăn bữa sáng, nhưng bây giờ còn chưa đến tám giờ.

“Con không biết sao? Tiên sinh hồi nãy mới tới.” Phó sư phụ ngạc nhiên nói, ông còn tưởng Tường Vi đã biết.

“Đã tới?” Cô giật mình “Tiên sinh đến…….lấy bữa sáng sao?”

“Ha ha, không phải đâu, tiên sinh đến để lấy trà giải rượu, lát nữa con bưng bữa sáng qua đi.” Phó sư phụ vừa đưa bánh trứng thịt nguội cho Tường Vi bỏ vào trong mâm nhỏ, vừa cười nói: “Tường Vi, con có biết tối hôm qua tiên sinh mang một cô gái về không?”

“Dạ…” Nhớ tới Tả Đằng Tây Tử , trong lòng cô khẽ run lên: “Có chuyện gì vậy?”

“Thím Hắc nói tối hôm qua cô gái đó uống say không còn biết gì, cuối cùng tiên sinh kêu bà ấy giúp cô gái đó rửa mặt chải đầu đấy!”

Tường Vi cúi đầu thở dài, miễn cưỡng nói: “Thật chứ ạ?”

Tường Vi bưng bữa sáng đã làm xong, chuẩn bị xoay người rời đi, liền nghe Phó sư phụ nói một câu: “Tiên sinh nghiêm khắc với con, đó cũng là một loại may mắn!”

Run rẩy! Thân thể Tường Vi hơi khựng lại, một cảm giác nhục nhã trào ra trong lòng!

Cô suy đoán, trong nhà họ Hắc có rất nhiều người làm, gần như đều biết cô bị tiên sinh làm những chuyện gì?

Thế mà! Bị loại cầm thú đó làm nhục, bọn họ lại nói là may mắn.

Trong lòng thoáng lên một trận chua sót, cô không dám dừng lại, vội vàng bưng bữa sáng rời đi.

Ai ngờ, chưa tiến vào phòng ăn, liền nghe âm thanh nhỏng nhẻo: “Tước, người ta không muốn uống trà giải rượu đâu!”

Ngón tay Tường Vi khẽ run lên, nắm chặt khay thức ăn, dùng sức hít thở thật sâu, khóe miệng kéo một đường cong mờ, bước vào phòng ăn, nhỏ giọng kêu.

“Tiên sinh, Tả tiểu thư, bữa sáng tới đây!”

Tả Đằng Tây Tử quay đầu liếc mắt nhìn, nụ cười đang ở trên môi lập tức cứng ngắc, quay đầu liền cười với Hắc Diêm Tước: “Tước, vì sao cô gái này xuất hiện giống như âm hồn bất tán luôn, làm cho em sáng sớm không có hứng thú để ăn.”

Hắc Diêm Tước hơi hơi nhíu mày, mặt không biến sắc, đôi mắt lạnh lướt qua thân thể gầy của Tường Vi.

“Tả tiểu thư, xin cô thứ lỗi, tôi tới đưa bữa sáng liền sẽ đi.” Tường Vi vội vàng nói, cô không biết có phải thanh âm của mình có phần run rẩy hay không, chỉ cần có tiên sinh ở đây, cô liền không kiềm chế được run rẩy.

Chạy nhanh dọn bàn ăn ra, bàn ăn thật dài, làm cho cô nhớ tới ngày ấy, tiên sinh làm nhục cô ở trước mặt mọi người!

Đến nay, thân thể vẫn còn mơ hồ đau nhức, cô không xác định được mình sẽ kiên trì đến bao lâu, nhân cách đều bị hắn hút, nếu…… mỉm cười có kết quả!

Mỉm cười! Thẩm Tường Vi nhớ kỹ mỉm cười.

Vì thế, lặng lẽ khóe miệng nhếch lên, cô ép mình không cần nghĩ đến cái khác, dọn xong bàn ăn liền chuẩn bị rời đi.

“Đợi chút!” Bỗng nhiên Tả Đằng Tây Tử gọi cô lại: “Rượu đời Thanh tối hôm qua tôi kêu cô đi mua đâu!”

“Đã mua rồi, Tả tiểu thư, đặt ở quầy rượu.” Tường Vi thuận theo trả lời

“Lấy lại đây cho tôi!” Tả Đằng Tây Tử kiêu ngạo, ánh mắt khinh thường lướt qua thân thể cô, tối hôm qua, nếu không phải vì con ngốc này, lâu như vậy cũng chưa mua về cho cô, cô cũng không say thành như vậy, làm hại cô với Tước bỏ qua cơ hội lần này.

“Vâng, tôi sẽ đi lấy!” Tường Vi thong thả đi tới quầy rượu, lấy hai bình rượu tối qua bỏ vào ra, cung kính đặt lên trên bàn ăn: “Tả tiểu thư, rượu đây ạ!”

Tả Đằng Tây Tử cầm chai rượu lên xem, lật qua lật lại quan sát, sau đó để bình rượu trước mặt Tường Vi: “Uống nó cho tôi!”

“Hả!”

Tường Vi sửng sốt! Cô căn bản không biết Tả Đằng Tây Tử muốn cô uống nó, huống chi, sáng sớm cô ấy vẫn chưa ăn sáng, uống rượu dễ dàng làm tổn thương dạ dày.