Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Chương 118: Thủy tinh các đêm đó (3)




Cũng vào lúc này, cách đó không xa lóe lên ánh sao!

Không, đó không phải là ánh sao,như đèn đêm có nhiều màu sắc khác nhau, tỏa ra ánh sáng mê người, cơ hồ đốt sáng một mảnh bầu trời đêm!

Cô khẽ vặn lông mày nhỏ nhắn, hướng kia là. . . . . . Thủy tinh các!

Trong lòng mơ hồ dâng lên một sự lo lắng kì lạ, Thủy Tinh Các đều âm u trống vắng nhiều năm qua, tại sao lúc này lại xuất hiện năm màu sắc?

Mang theo nghi ngờ, Tường Vi nắm chặt áo choàng tắm rộng rãi trên người, ôm lấy thân thể có chút lạnh trong bầu trời đêm,từng bước từng bước đi tới Thủy Tinh Các. . . . . .

Chiếc xe thể thao Bugatti Veyron màu đen dừng cách đó không xa nhìn rất quen mắt !

Trong lòng Tường Vi thất kinh, chẳng lẽ tiên sinh đi tới Thủy Tinh Các?

Nhiều năm qua,hoa Tường Vi trong Thủy Tinh Các suy bại không nở, mà tối nay, tiên sinh lại đi Thủy Tinh Các!

Như muốn biết đáp án, bước chân của Tường Vi đi tới càng gần. . . . . .

Ngừng thở, đi ngang qua chiếc xe thể thao màu đen đẳng cấp, Tường Vi rón rén đứng trước Thủy Tinh Các,lúc này mới thấy rõ ràng Thủy Tinh Các dưới bầu trời đêm, muôn màu muôn vẻ, năm màu xuất hiện!

Đèn đêm tỏa sáng lấp lánh dưới bầu trời đêm, vây quanh tường thủy tinh trong suốt, lóe lên ánh sáng mê người, như là pháo hoa!

Cô cực kỳ kinh ngạc!

Sáu năm qua, cô chưa từng xem qua thủy tinh các có thể đẹp như thế này!

Kìm lòng không được mà đẩy cửa- nơi bị nhà họ Hắc coi là cấm kị ra, cô không dám tin vào hai mắt của mình!

Liếc nhìn, đất trong Thủy Tinh Các không có một ngọn cỏ! Trừ những đèn màu, hầu như chỉ là một cái nhà trống rỗng!

Cô từng nghe chú Lực Minh nói,nơi này là là để trồng hoa Tường Vi, tuy nhiên đã nhiều năm không nở hoa.

Hiện tại, nhìn này cảnh tượng này, đất khô khốc, thậm chí không có ai chăm sóc đất thật tốt,nhưng ô vuông thủy tinh gần như trong suốt, không nhiễm một hạt bụi , chẳng lẽ người giúp việc chỉ lau sạch sẽ thủy tinh, mà không chăm sóc hoa Tường Vi sao?

Giương mắt nhìn, thì thấy cách đó không xa, nằm trước ô vuông thủy tinh đã gỉ sét là một thân tây trang, trong lòng cô đột nhiên cả kinh………

"Tiên sinh!"

Tường Vi nhịn không được mà bước nhanh, mặc dù bị thương, đi đứng bất tiện, nhưng cô vẫn lo lắng cho tiên sinh,nhìn bộ dạng của hắn đứng lên rất chán chường.

"Tiên sinh?"

Đi tới trước mặt tiên sinh, cô mới phát hiện hắn nằm trong bùn đất, con ngươi khẽ híp, trong miệng vẫn nỉ non mê sảng: "Gạt người! Gạt người. . . . . ."

"Hả? Tiên sinh, tôi là Tường Vi, ngài nên tỉnh, ngủ ở đây sẽ cảm lạnh!"

Khẽ thở dài một tiếng, nghe được mùi rượu từ trong miệng hắn, Tường Vi biết hắn uống say rồi, không khỏi nhíu mày,sao tiên sinh lại uống say đến mức không biết gì? Hơn nữa là say khướt trong Thủy Tinh Các vắng vẻ ?

Nhớ lại năm ngoái, đêm mưa đó,cô từng gặp tiên sinh ở vườn Tường Vi, mà khi đó tiên sinh nằm trong nước bùn, trong miệng tràn đầy mùi rượu.

Đêm đó, đã khắc sâu vào cô, hơn nữa đến nay mà cô vẫn sợ hãi trong lòng.

Chính là đêm ấy, cô mới biết thì ra là nhà họ Hắc có quy củ ‘dâng tặng xử nữ làm quà tặng’, mà hàng năm tiên sinh sẽ ở đây rồi không kìm chế được hành vi của mình, trong lòng không khỏi rung động nhưng,đây coi như là lần thứ hai cô nhìn thấy tiên sinh say khướt ở vườn Tường Vi.

Nhưng năm nay, vì sao tiên sinh như vậy sớm hơn một tháng?

Ngón tay thon dài nhịn không được mà đưa ra, nhẹ nhàng xẹt qua khuôn mặt tuấn lạnh (tuấn tú+ lạnh lùng) của hắn, thở dài: "Lần trước, mưa lớn như vậy, ngài cũng say khướt trong Thủy Tinh Các rồi nằm trên đường tới vườn Tường Vi à?"

Cô tự hỏi, hắn say đến mơ mơ màng màng, sợ là không nghe thấy cô hỏi những gì?

Có lẽ như vậy, rốt cuộc cô có thể nâng lá gan, có chút si mê vuốt ve khuôn mặt anh tuấn lạ thường của hắn, nỉ non như tự nói với mình……

"Tiên sinh. . . . . . ‘dâng tặng xử nữ làm quà tặng’ năm nay sẽ nhanh đến. . . . . .Lần này bọn họ sẽ đưa cô gái như thế nào cho ngài?" Nhớ tới đau đớn rung động lòng người đêm đó, thì ra chứng không kiềm chế được hành vi của hắn tái phát, cho dù là kinh khủng, nhưng ở trong lòng cô lại dâng lên một chút thương tiếc.

“Bác Ân nói ngài có chứng không kiềm chế được hành vi của mình, tôi nghĩ ngài không muốn tổn thương đến những cô gái kia,phải không? Có lẽ. . . . . . Cũng không muốn tổn thương tôi, đúng không?"

Cô đau lòng nhìn hắn, bệnh này rất khó khống chế, có lẽ hắn cũng rất khổ sở, mà không được giải thoát.

"Như vậy, năm nay tôi mất đi tư cách, phải không?"

Cô nhớ tới mình không còn là xử nữ, mặc dù thân thể là của hắn, nhưng trong lòng lại dâng lên một trận chua sót.

Cô bắt đầu sợ ‘dâng tặng xử nữ làm quà tặng’ năm nay đến, bắt đầu sợ bọn họ dâng lên cô gái như thế nào làm ‘quà tặng’?

"Tiên sinh. . . . . . Tôi đặc biệt đối với ngài, phải không? Cho dù là tổn thương tôi......tôi lại thấy những vết thương kia. . . . . .Nói cho tôi biết, tôi sai rồi sao? Nếu không, vì sao để cho tôi nhìn thấy vết thương của ngài?"

Tường Vi nhớ tới đêm hắn cưỡng chiếm cô, hắn luôn bị vây trong sự tức giận, thậm chí là trạng thái điên cuồng, nhưng trong lúc vô ý, cô nhìn thấu tròng mắt của hắn, nhìn thấy tràn đầy căm hận cùng đau đớn, làm cô hoảng sợ!

"Phụ nữ đều đáng chết!" Bỗng dưng, hắn tức giận khạc ra một câu, tròng mắt híp lại.

Cho dù hắn say khướt,cũng lo lắng, trong giấc mộng cũng trốn không thoát những căm hận cùng đau đớn.

Điều này làm cho đáy lòng cô mềm nhũn, kìm lòng không được mà nắm lấy bàn tay rộng của hắn, để lên gò má của cô, sợi tóc ẩm ướt, được chải đến sau ót, cả khuôn mặt che dấu mà hiện ra ngoài, khóe miệng có chút máu ứ đọng nhịn không được mà động đậy khe khẽ .