Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Chương 129: Mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được trong tiệc tối (4)




Hắc Diêm Tước cười lạnh nói, hung hăng đâm Triển Diệc Tường một câu, từ trước đến giờ hắn rất ghét nhìn người nịnh bợ (chân chó), huống chi đối tượng là Tả Đằng Triết Dã! (3T: Chỉ sợ thiên hạ k loạn a!!!!)

Sắc mặt dịu dàng của Tả Đằng Triết Dã lập tức xanh mét, con ngươi ngấm ngầm chịu đựng sự tức giận mà chống lại ánh mắt lạnh lùng của Hắc Diêm Tước, tay lập tức nắm chặt!

"Ha ha, Tước, anh say rồi!" Cái trán Tả Đằng Tây Tử toát ra mồ hôi lạnh, vội vàng chạy đến bên cạnh Hắc Diêm Tước, kéo dài cự ly giữa anh trai cùng Hắc Diêm Tước.

Anh trai cô hận nhất là người ta châm chọc anh là con của người giàu có nhưng yếu đuối vô năng ( không có năng lực), lời nói của Hắc Diêm Tước, cô thật lo lắng anh trai cô sẽ không nhịn được mà nổi giận, "Tối nay em xem những tân khách uống đến không nhiều, anh à, không bằng anh đưa Thẩm tiểu thư về trước đi?"

"Khụ khụ khụ!" Những lời này làm Tường Vi không chú ý mà bị sặc, vì kinh hoảng mà ly nước trái cây nắm chặt bị rớt…….

"A. . . . . ."

Kết quả làm tung tóe ướt phần trước ngực, âm thầm kêu hỏng bét, lễ phục đắt giá như vậy , làm sao cô có thể bồi thường được!

"Mạn Vi, em không sao chớ?" Tả Đằng Triết Dã nhanh chóng để ly rượu xuống, dịu dàng cúi người xuống hỏi Tường Vi.

"Không có, không có gì!" Tường Vi sợ mọi ánh mắt cùng hướng tới cô, đặc biệt là người nào đó!

Vì vậy, cô vội vàng kéo ghế ra, đứng lên hốt hoảng nói: "Triết Dã, thật xin lỗi, tôi đi toilet một chút!"

Cảnh tượng lúng túng cực kỳ, phần trước ngực của lễ phục bị Tường Vi làm đổ nước trái cây lên mà ướt nhẹp, cố ý tránh thân thể Hắc Diêm Tước ra, kéo làn váy thật dài, rời khỏi cái bàn tròn, lo lắng chạy tới toilet.

Lại không nghĩ rằng, còn chưa đi được một mét , ngay sau đó……

"A. . . . . ."

Tiếng kinh hô bất ngờ từ trong miệng cô bật ra, tiếp theo, thân thể mảnh khảnh của cô ngã xuống xuống đất!

"Ách. . . . . ."

Tường Vi lập tức cảm giác được xương mình như muốn tan rã, đau đến nhe răng trợn mắt, cánh tay đau nhói mà nóng hừng hực, cô không ngờ sau lưng bị vật gì đó cản lại làm trượt chân mà té, sơ ý mà nằm sấp trên mặt đất!

Thương tổn mới tai nạn cũ, lần nữa tập kích từng tế bào trong cơ thể cô, đau đớn không nói, trước mặt nhiều người như vậy, khẳng định mất mặt đến chết!

Tất nhiên, lúc cô bị ngã, hầu như làm tất cả tân khách bị kinh sợ!

Rối rít nhô đầu ra xem rõ ngọn ngành!

Cảnh tượng này. . . . . . Bọn họ không có hoa mắt!

Mới vừa rồi tinh linh màu bạc, nữ thần nhưng lúc này té ngã trên đất, váy thật dài che giấu ở phía sau, như đứa bé trộm mặc lễ phục của mẹ mà tay chân luống cuống!

"Mạn Vi!" Tả Đằng Triết Dã chạy tới trước tiên, đau lòng đỡ Tường Vi dậy.

Ai ngờ, một giọng nói lạnh lùng sau lưng vang lên lại như người ngoài cuộc nói lời châm chọc: "Oh, thì ra là không cẩn thận dẫm lên làn váy của Thẩm tiểu thư rồi, thật sự là xin lỗi ....!"

Khóe môi Hắc Diêm Tước cong lên thành nụ cười tà lạnh ( tà ác+ lạnh lùng), trong tay vẫn thong thả vuốt vuốt ly rượu, lời nói ra khỏi miệng lại lộ ra một tia vui sướng khi người gặp họa, thật giống như vô cùng vui vẻ khi thấy cô bị xấu mặt.

Tả Đằng Triết Dã quay đầu lại, thấy đôi giày da màu trắng nổi tiếng của Hắc Diêm Tước đang tùy ý giẫm vào gấu váy Tường Vi, không trách được cô lại đột nhiên ngã nhào! Thì ra là……..

Đáy lòng không khỏi dâng lên một cỗ tức giận, anh rất ít nổi giận như vậy, tính tình ôn hòa không có nghĩa là cứ mặc cho người ta bắt nạt!

Lúc anh đang muốn nổi giận, lại bị Tả Đằng Tây Tử đột nhiên nhào lên: "Anh! Anh! Tước không phải cố ý, anh đỡ Thẩm tiểu thư đi toilet sửa sang nhanh lên một chút! Đừng làm cho cô ấy xấu hổ nữa!"

Trời ơi, hai người mới vừa rồi còn nâng cốc nói cười, bây giờ lại mắt lạnh giằng co, còn kém đánh đấm đối phương thôi !

Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì ?

Tả Đằng Tây Tử đành phải thở dài, nóng lòng che chở cho Hắc Diêm Tước, nhịn không được mà nhỏ giọng nói: "Tước, anh say rồi, không bằng chúng ta về đi?"

Hắc Diêm Tước không lên tiếng, ánh mắt như lửa mà nhìn chăm chú vào người đứng dậy từ trên mặt đất, Tả Đằng Triết cũng cẩn thận từng li từng tí che chở người cô, để cho hắn cảm thấy không có khoái cảm, ngược lại càng lúc càng bế tắc!

"Mạn Vi, có muốn tôi ôm cô không?" Tả Đằng Triết Dã không để ý tới ánh mắt của mọi người, khom lưng muốn ôm Tường Vi đang muốn khóc. Cánh tay trắng như tuyết của cô bị chà xát ra chút máu!

"A! Không, không cần! Triết Dã…..Tôi. . . . . . Tôi không sao!"

Tình thế cấp bách nên cô uyển chuyển từ chối ý tốt của Tả Đằng Triết Dã, đứng dậy từ dưới đất, cô không dám quay đầu lại nhìn người kia sau lưng mình, dùng sức hít sâu mấy lần, vén làn váy lên, cắn răng đi về phía trước mấy bước, nhưng không ngờ, gấu váy bị dẫm sau lưng vẫn không chịu buông lỏng!

"Hắc Diêm Tước!" Trái Đằng Triết Dã cũng thấy thế, không nhịn được mà tức giận thốt ra!

Thân thể Tường Vi run rẩy một hồi, trong đầu hô to không ổn, bất đắc dĩ, cô không có biện pháp nữa coi thường cục diện này, đành phải vội vàng quay người lại, bắt được cánh tay Tả Đằng Triết cũng: "Triết Dã…... Tôi. . . . . . Không có việc gì!"

Cô lắc đầu một cái, ánh mắt trong suốt nhìn vào đáy mắt Tả Đằng Triết Dã, xoa dịu sự tức giận của anh.

Tay len lén nắm chặt thành quả đấm, Tường Vi ép mình dũng cảm tiến lên trước ánh mắt sắc bén của Hắc Diêm Tước, hôm nay cô mặc chính là một chiến bào màu bạc, cho dù là ngụy trang, cô cũng muốn mỉm cười….

"Hắc tiên sinh. . . . . . Làm phiền ngài dời đi nửa bước! Cám ơn. . . . . ."

Lá gan gần như là đang run rẩy, nụ cười rực rỡ như hoa, tự nói với mình không thể run rẩy! Ánh mắt thật sâu, thật sâu nhìn thẳng vào tròng mắt như đầm sâu không thấy đáy của Hắc Diêm Tước, rực rỡ lấp lánh!

Xẹt qua một chút đau buồn, Tường Vi khẽ thở dài, cô vẫn không tránh được bị ánh mắt của hắn hấp dẫn, người đàn ông ngang ngược, hô gió gọi mưa (hô phong hoán vũ) như vậy, luôn làm cho tim mọi cô gái không nhịn được mà đập nhanh.

Ánh mắt Hắc Diêm Tước chợt lóe, lông mày đen khẽ khơi lên, khóe môi lạnh ác ý mà cong lên……….