Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Chương 17: Vô tình gặp trong đêm mưa




Nháy mắt, đã một năm trôi qua.

Tường Vi năm nay mười lăm tuổi, thân hình cao gầy dần dần lộ ra chút nữ tính, đặc biệt là đường cong lung linh, bộ ngực lớn càng ngày càng thấy rõ, mặc cho bộ quần áo rộng thùng thình vẫn như cũ che lấp bộ ngực đang không ngừng phát triển, trong lúc vô thức, đã làm người khác không thể coi nhẹ. Mái tóc dài đen óng che trước mặt, so với trước nhìn tự nhiên hơn nhiều.

Cô giống như nụ hoa sắp tách ra khỏi thân cây, vô thanh vô thức, đang đợi dáng điệu đẹp nhất để nở hoa!

Nhưng mà, Hắc gia nhiều năm qua, truyền thuyết tường vi không nở hoa, khiến cô phải tin đó là chuyện có thật!

Màn đêm dần dần buông xuống, mùa mưa đầu mùa xuân tới đặc biệt nhanh chóng, luôn vào ban đêm tự nhiên rơi xuống.

Ầm ầm – –

Đêm nay, Thiên Lôi bắt đầu quấy phá, trên bầu trời không ngừng xẹt chớp, giông tố lập tức ập tới!

Tường Vi ngủ ở trong nhà gỗ nhỏ trong Tường Vi Viên, bị tiếng sấm là cho bừng tỉnh, vội vàng đứng lên, chạy đến bên cửa sổ nhìn, ngực xiết chặt, nghĩ đến hôm nay cô lén gieo hạt giống sắc vi nhỏ trong Thủy Tinh Các, mà Thủy Tinh Các cũng không phải là nhà kín, nếu bị mưa to gió lớn quét qua, sợ là lành ít dữ nhiều.

Tường Vi nhanh nhẹn mặc một cái áo mưa, mang thêm mấy miếng vải plastic(chất liệu để làm áo mưa), mang theo một cái đèn pin nhỏ, đột nhiên đẩy cửa gỗ ra – –

images

vải plastic(nhựa) nè

Gió lớn thổi mạnh xen lẫn mưa rơi xối xả trong phút chốc ập về phía cô, thân thể nhỏ không khỏi rùng mình một cái! Lạnh quá...

Cắn chặt răng, cô chạy vọt trong mưa, trong màn đêm đen kịt, ánh sáng từ đèn pin nhỏ bé hầu như không có chút tác dụng nào.

Cô chuyên tâm chạy về hướng Thủy Tinh Các, dù trên người có mặc áo mưa, nhưng mưa hầu như làm người cô ướt đẫm, lạnh như buốt đến tận xương.

“Cây tường vi nhỏ không thể chết, chúng nhất định sẽ nở hoa.”

Tường Vi nhất định tin tưởng!

Chạy điên cuồng trong mưa, cô một giây cũng không dám dừng, những năm này cô ở Tường Vi Viên, tường vi không nở hoa, dường như làm cô thương xót không bỏ được, cho nên cô nhất định phải làm cho chúng nở hoa – –

“A – – ” Bỗng dưng, dưới chân bị một vật thể ngáng làm ngã, Tường Vi dĩ nhiên bị ngã vào đống đất ẩm ướt lầy lội!

Đau quá!

Nước mắt thiếu chút nữa rơi ra lại bị mưa cọ rửa, là vật gì ngáng chân cô?

Tường Vi nhanh cóng đứng lên, nhặt đèn pin bị rơi, chịu đựng đầu gối đau nhức, quay người lại tìm xem rốt cuộc là vật gì.

Nhờ ánh sáng nhỏ bé của ngọn đèn, chiếu lên vật thể đã làm cô trượt ngã, Tường Vi không khỏi “YAA.A.A.A...!” một tiếng, hai con mắt kinh hoàng sợ hãi – –

Là cơ thể một người đàn ông, lúc này lại đang nằm rũ rượi trong Tường Vi Viên, bị mưa hung hăng làm ướt, dường như.....không hề cử động!

Cô vội quỳ gối xuống, ngón tay mảnh khảnh run rẫy vén vén sợi tóc ẩm ướt trên mặt người đàn ông, vén ra, tim run lên!

Hé ra một khuôn mặt tuấn mỹ, đường nét cương ngạnh, vì mưa đập vào mà tái nhợt, đôi mày anh tuấn hơi nhíu lại, hai con mắt nhắm chặt, cánh môi mỏng không có một chút màu máu!

Cuống họng Tường Vi không khỏi ngắc ngứ, lên tiếng kêu to – –

“Tiên sinh....Hắc tiên sinh...”

Một năm này, cô mười lăm tuổi, trong đêm mưa tối mịt, cô lần nữa nhìn thấy Hắc tiên sinh hung ác nham hiểm, ân nhân trong cuộc đời cô.