Tổng Giám Đốc, Đừng Tới Đây!

Chương 15: Kịch bản này không đúng




Edit: V.O

Bạch Thận Ngôn chỉ nhìn lướt qua, đã đi qua bên cạnh.

"Bạch Thận Ngôn tiên sinh!"

Cố Niệm thấy y không quan tâm, vội vàng chạy xuống khỏi xe, chắn ở trước mặt y. Ngẩng đầu, hỏi: "Bạch Thận Ngôn tiên sinh, anh không nghe thấy tôi gọi anh sao?"

Đường bị chặn, Bạch Thận Ngôn không thể không dừng lại.

Lúc này, Bạch Thận Ngôn đứng ở bậc thang trên, Cố Niệm đứng ở bậc thang dưới.

Mặt cô, bởi vì vừa rồi chạy vội, hiện ra ửng hồng. Đôi mắt sáng ngời trong suốt, tập trung nhìn y, rất dễ khiến người ta sinh ra ảo giác "Y là toàn bộ thế giới của cô".

Nhưng, Bạch Thận Ngôn từng thấy "vở kịch" của cô và đám bạn xấu ở nhà hàng, cũng từng thấy trò hài bên ngoài hôn lễ khách sạn. Ở trong lòng y, hình tượng Cố Niệm đã từ không học vấn không nghề nghiệp, biến thành tâm cơ thâm trầm. Cho nên, bây giờ cô càng biểu hiện thâm tình, lòng Bạch Thận Ngôn, lại càng phản cảm.

"Cố tiểu thư, làm phiền nhường đường một chút." Bây giờ là giờ cao điểm tan ca, Bạch gia nhà mình bị phụ nữ chặn ở ngoài cửa, đã dẫn tới không ít người dừng chân. Cho nên, trợ lý Lý bất đắc dĩ, lên tiếng khuyên.

Cố Niệm không nhúc nhích, vẫn ngẩng đầu, nhìn Bạch Thận Ngôn: "Anh thích quà tôi tặng anh không?"

Ánh mắt Bạch Thận Ngôn, lạnh lùng.

Người phía sau, ào ào hít một hơi.

Thì ra hoa và bong bay thổ lộ, thật là vị Cố tiểu thư này tặng!

"Cố tiểu thư, xin tự trọng!"

Bạch Thận Ngôn muốn tiếp tục không nhìn cô, sau khi nghe đến câu này, không thể không lạnh mặt mở miệng.

Nhưng, ai cũng không nghĩ tới, sau khi Cố Niệm nghe được câu này, không chỉ không giống những người phụ nữ khác, lộ ra vẻ mặt đau lòng, tức giận, hoặc khó xử, ngược lại lại giống như trúng số, lòng tràn đầy vui mừng nở nụ cười: "Oa, cuối cùng anh cũng chịu nói chuyện với tôi rồi! Giọng nói của anh, thật dễ nghe!"

Sau khi nói xong, phát hiện người bên cạnh Bạch Thận Ngôn, vẻ mặt đều nhìn chằm chằm cô giống như "Đã gặp quỷ".

Cố Niệm kịp phản ứng, những lời này có chút lỗi thời. Cô ho khan hai tiếng, nói: "Vừa rồi nói đến tự trọng... Bạch Thận Ngôn tiên sinh, dieendaanleequuydoon – V.O, tôi không biết chuyện tôi thích anh, muốn theo đuổi anh chỗ nào thành không tự trọng vậy hả ? Chẳng lẽ, thích một người, muốn làm quen với người đó cũng không được à?"

Cố Niệm vừa mới nói xong, Bạch Thận Ngôn không báo trước gì, tiến đến trước mặt cô.

"Ơ!"

Cố Niệm ngạc nhiên, lui về sau một bước, chân đạp vào khoảng không.

Đang lúc cô cho rằng, mông phải gặp họa, một bàn tay từ phía trước vươn đến gần, xuyên qua dưới cánh tay cô, nắm bờ vai cô. Cái tay kia nhẹ nhàng dùng sức, đầu Cố Niệm đã đập vào một lồng ngực dày ấm áp.

Mặt cô dán vào bờ ngực rắn chắc đó, xuyên qua lớp áo sơmi mỏng manh, có thể cảm nhận rõ được, bên dưới cơ bắp có vẻ ấm nóng này, chất chứa lực lượng.

Không hổ là người đàn ông cô coi trọng, dáng người phải tốt như vậy!

Nếu không phải trường hợp không đúng, có lẽ Cố Niệm đã sớm sờ lên rồi.

"Đây là vở kịch của cô?"

Đúng lúc này, trên đầu truyền đến giọng nói hơi châm chọc của Bạch Thận Ngôn.

"Ơ?"

Sắc mặt Cố Niệm tái nhợt nhìn anh, vẻ mặt ngạc nhiên, giống như bị tổn thương: "Bạch Thận Ngôn trước..."

"Bỏ vẻ mặt ghê tởm này của cô đi!"

Bạch Thận Ngôn nói xong, đã bỏ cô ra.

Cố Niệm xoay một vòng, mới dừng lại được, há hốc mồm nhìn y.

"Cái gì, cái gì?"

Cô? Ghê tởm?

Kịch bản này không đúng.

Không phải nên là vừa gặp đã yêu, tim đập thình thịch sao?