Tổng Giám Đốc, Em Mệt Rồi!

Chương 12: Trở thành tình nhân của tôi




Ra ngoài phòng tắm, Hàn Thiên vẫn thấy Hạ Mộc Vân khóc. Cô khóc gì chứ? Đó không phải cô tự chọn sao?

Từ trước đến giờ, hắn muốn bao nhiêu phụ nữ sẽ có bấy nhiêu, thậm chí còn nhiều hơn. Phụ nữ vây quanh hắn chỉ đợi cơ hội được hầu hạ hắn trên giường.

Nhưng Hạ Mộc Vân, vừa gặp cô lần đầu, hắn đã cảm thấy hứng thú với cô, hắn muốn có được cô lại phải hao tâm tổn sức đến như vậy.

Thật là nực cười mà.

Hạ Mộc Vân ngồi ở một góc giường, dùng chăn che kín toàn bộ cơ thể, cằm tựa lên đầu gối, hai tay níu chặt góc chăn như sợ chỉ cần buông tay ra sẽ có người đến làm hại mình. Hai mắt cô cứ nhìn chằm chằm xuống sàn cẩm thạch sáng bóng một cách vô ích.

Hàn Thiên đứng yên nhìn cô, hắn cực kì khó chịu, mày kiếm nhíu chặt lại.

Khung cảnh trên giường vẫn còn lưu lại toàn bộ dấu vết của 2 trận kích tình đêm qua, gra giường nhăn nhúm đến thảm hại, trên đó còn có vệt máu đã khô.

Hàn Thiên hết lần này đến lần khác bị cô chọc tức, bực bội đi tới giường, hắn thô kệch kéo chăn ra khỏi người Hạ Mộc Vân.

- "Thu lại bộ mặt kia ngay, đừng bày ra vẻ đáng thương ở đây, không có ai xem đâu".

Hắn nhìn xuống cơ thể cô, những dấu hôn đỏ như máu xuất hiện trên khắp người cô, còn có cả những vết bầm trên tay, trước ngực và bắp đùi do lúc cô phản kháng khiến hắn tức giận mà để lại, còn cả, ở bẻm đùi cô, vài giọt máu đã khô còn dính trên đó, mùi vị tình dục vẫn chưa tản bớt.

Chết tiệt, cô đang làm như hắn là người cưỡng bức cô sao. Cô là tự nguyện bán thân cho hắn không phải sao. Không muốn nghĩ thêm nữa, Hàn Thiên bước đến bên học tủ, lấy ra 2 viên thuốc tránh thai, đặt vào tay Hạ Mộc Vân, thấp giọng ra lệnh:

- "Uống"

Hạ Mộc Vân nhìn 2 viên thuốc trên tay, cầm ly nước lên, một ngụm uống hết. Anh ta thật chu đáo, còn chuẩn bị sẵn thuốc cho cô, Hạ Mộc Vân cười đắng. Hàn Thiên rõ ràng biết bản thân mình là ai và mình đang làm gì. Hắn có thể thoải mái lên giường, thoải mái qua đêm, phóng túng với bất kì ai, nhưng việc để lại hậu quả giống tên Đỗ Long bạn hắn thì không bao giờ được xảy ra. Nói đúng hơn thì hắn không muốn để Châu Nhi của hắn tổn thương, cơ bản vì hắn yêu Chu Diệp Châu, chỉ một mình Chu Diệp Châu mới xứng đáng sinh con cho Hàn Thiên hắn.

Không muốn nghĩ thêm nữa, Hàn Thiên cúi thấp người xuống, bế Hạ Mộc Vân đi thẳng vào phòng tắm và ném cô xuống bồn.

- "Lập tức thu hồi lại bộ mặt đó của cô, tôi không muốn nói nhiều lần về cùng 1 vấn đề".

Sau đó đi thẳng ra khỏi phòng tắm.

Hạ Mộc Vân tắm xong bước ra phòng tắm, hắn nhìn Hạ Mộc Vân đang đứng cách hắn vài bước. Sau đó vẫy tay về phía cô.

- "Lại đây".

Hạ Mộc Vân cắn chặt môi, cô cúi đầu và mắt nhìn vào hai ngón cái đang chà xát nhau. Một lúc lâu cô mới dám ngẩng đầu lên nhìn Hàn Thiên.

- "Anh xóa những tấm hình kia đi được không?"

Hạ Mộc Vân rụt rè nhìn hắn, môi gần như đã bị cô cắn sắp nát.

- " Đã hủy" Hàn Thiên thờ ơ lạnh lùng nhìn cô trả lời.

Hàn Thiên vẫn đứng đó, một tay đút vào túi quần, một tay vẫy về phía Hạ Mộc Vân, kiên nhẫn gọi lần nữa.

- "Lại đây".

Hạ Mộc Vân hít thở sâu một hơi, sau đó nặng nề bước từng bước về phía Hàn Thiên. Mỗi bước đến gần, cô cảm giác sóng lưng lạnh toát vì khí lạnh toả ra trên người Hàn Thiên, tim cô cũng đập nhanh hơn thường.

Chưa hoàn toàn đến gần sát Hàn Thiên, Hạ Mộc Vân đã bị hắn vươn tay ra kéo vào lồng ngực rộng lớn,một tay hắn đặt sau lưng cô, tay kia nâng cằm cô lên, để cô chỉ nhìn thấy hắn.

- "Em rất sợ tôi? "

Hạ Mộc Vân mím chặt môi, không biết phải trả lời hắn thế nào.

Sợ, cô cũng có sợ hắn. Nhưng cô lại không dám trả lời hắn như vậy. Không sợ thì cô đang nói dối. Cô sợ lại sẽ làm Hàn Thiên tức giận, hắn sẽ đổi ý không đưa tiền cho cô nữa, lúc đó cô phải làm sao.

Chưa đợi cô trả lời, Hàn Thiên đã cúi đầu xuống, ghé sát môi vào tai cô:

- "Nhưng để em sợ tôi chính là mục đích của tôi".

Hạ Mộc Vân không thể tin nổi những lời hắn vừa nói, cô mở to mắt nhìn hắn nhưng lại không nói gì.

Hàn Thiên cười nhạt, há miệng ngậm vành tai cô vào và cắn nhẹ.

- " A.."

Hạ Mộc Vân giật mình né tránh. Hàn Thiên cũng không bắt ép cô nữa, hắn lấy từ túi áo ra một chiếc thẻ vàng và đặt vào tay cô.

- "Muốn dùng gì cứ dùng".

Chiếc thẻ này so với yêu cầu 5 vạn của cô còn nhiều hơn gấp nhiều lần. Số tiền đó đối với anh cũng đâu có đáng vào đâu.

Khi ánh mắt xẹt qua sợi dây chuyền kim cương trên chiếc cổ trắng ngần của cô, hắn hài lòng nhếch môi.

Hạ Mộc Vân cầm chiếc thẻ trên tay mà cảm giác như mình đang cầm một tảng đá lớn.

Hàn Thiên sờ lên gương mặt đã dần có huyết sắc của cô, nụ cười nhàn nhạt vẫn ở trên môi.

- "Hạ Mộc Vân, trở thành tình nhân của tôi".

Hạ Mộc Vân im lặng, sửng sốt nhìn người đàn ông trước mặt, mà hắn lại rất thong dong, cười cợt như những gì hắn vừa nói chỉ là trò đùa của trẻ con.

Hạ Mộc Vân nuốt nước bọt, kiên nhẫn trả lời:

- "Xin lỗi anh, tôi và anh là không thể. Mong anh tha cho tôi".

Ánh mắt Hàn Thiên lại ánh lên tia tức giận, cô lại dám 1 lần nữa từ chối Hàn Thiên anh sao. Được, vậy anh sẽ chơi với cô đến cùng.