Tổng Giám Đốc, Em Muốn Lấy Anh

Chương 7-3




Cô cười lấy lòng anh, vẫn là suy nghĩ muốn cò kè mặc cả, "Em tan việc lại đi lên tìm anh có được hay không?"

Anh cũng cười, giọng nói phát ra càng mê người: "Anh muốn em ở chỗ này chờ anh."

Thật. . . . . . Đẹp mắt, Lăng Tư Miểu bị nụ cười và lời nói của anh làm cho  choáng váng, lầm bầm nói thật: "Cái đó. . . . . . Cái đó thật ra em rất đói bụng, phía dưới còn có một hộp cơm và thức ăn. . . . . ." Hiện tại mới hơn ba giờ, anh mỗi khi rời công ty trở về cũng đã muộn, cô sợ mình không thể chịu đựng tới buổi tối.

Anh cũng không nói chuyện với cô, lại nhấn điện thoại nội bộ gọi thư ký, "Thư ký Vương, mang cho tôi trà chiều, phiền cô xuống phòng cà phê lấy giúp tôi mấy phần điểm tâm chiều."

Thư ký Vương mới tới rất là lão luyện, "Tổng giám đốc Thẩm, anh và Phó tổng mỗi người một phần sao?"

"Mấy Phó tổng thư ký bên kia, trợ lý cũng mỗi người một phần đi, sau đó chính cô một phần, còn dư lại hai phần cho tôi."

"Vâng, cám ơn Tổng giám đốc."

Lúc anh nói điện thoại Lăng Tư Miểu lập tức che miệng, chờ điện thoại kết thúc cũng là lúc cô "Vèo." một cái bật cười, "Thư ký Vương có thể hay không cười anh, một người hai phần điểm tầm chiều?"

Thẩm Thác Vũ cũng không giận, mặt tràn đầy nụ cười, "Anh giữ một phần buổi tối làm thêm giờ ăn không được sao? Thư ký Vương không phải người thích nhiều chuyện không biết nặng nhẹ, ngoan, đi vào nghỉ ngơi, một chút nữa điểm tâm tới anh mang vào cho em."

Từ lúc rời khỏi công ty Thẩm Thác Vũ lái  xe của mình, Lăng Tư Miểu nói muốn về nhà lấy quần áo tắm rửa, đợi khi cô xuống lầu lại vác một bọc tròn lớn gì đó, còn cõng cái túi đeo lưng, dù ngày thường Thẩm Thác Vũ có trấn tĩnh đi nữa cũng không khỏi sợ hết hồn, cô đây là dọn nhà sao?

Quả nhiên, sau khi đến nhà anh Lăng Tư Miểu nỗ lực hai giờ, trong nhà người đàn ông độc thân hoàng kim chỉnh tề hiện đại hóa có nhiều hơn ba phần mềm mại phái nữ, chung quanh có thêm chút đồ dùng phái nữ.

Khi Lăng Tư Miểu bận rộn, Thẩm Thác Vũ giống như vô ý nhìn tới trước TV, thần sắc trên mặt như có điều suy nghĩ, vẻ mặt lạnh lùng vẫn kéo dài đến khi thấy Lăng Tư Miểu tắm xong đi ra ngoài, trên người mặc một bộ áo ngủ màu hoa hồng xinh đẹp và bảo thủ, cười he he đi về phía anh.

Lăng Tư Miểu cười rất vui vẻ, dường như trên tay còn mang theo một bộ khác màu xanh dương, màu sắc đa dạng nhưng về cơ bản giống nhau áo ngủ đều là vải bông, "Nhìn này, giống như áo ngủ của em, thích không?"

Áo ngủ tình nhân? Thẩm Thác Vũ nhìn cô và bộ đồ ngủ nam kia, một thân đều là phim hoạt hình Tiểu Hùng, bây giờ không có cảm thấy chỗ nào có thể làm cho anh vui mừng, anh không nói chuyện, lại không làm trở ngại Lăng Tư Miểu nói tiếp "Là mấy ngày trước em mua qua Internet, lúc ấy vừa nhìn là thích rồi, hơn nữa còn có phong cách phối hợp cho nam nữ, lại không đắt, khi ngủ không mặc đồ ngủ, rất dễ dàng bị lạnh nha."

Thẩm Thác Vũ thích ngủ trần, Lăng Tư Miểu lại không có thói quen, trước có vài lần ngủ ở chỗ này, sẽ luôn lấy áo sơ mi của anh làm áo ngủ.

Tiểu Hùng là nhân vật trong bộ phim hoạt hình cô thích nhất, cô chỉ nghĩ muốn anh và cô mặc áo ngủ giống nhau, ôm nhau thân mật tâm sự, xem TV một chút, cùng nhau dùng cơm, trong lòng sẽ có cảm giác ngọt ngào nồng đậm, rất hạnh phúc.

Thẩm Thác Vũ không có nói cho cô biết, anh có áo ngủ, hơn nữa tất cả đều là chất liệu tơ lụa đắt giá và hàng hiệu, khi trên giường anh thích ngủ trần mà thôi, anh liếc cô một cái nói: "Em định mặc cái áo ngủ này trên giường của anh?" Trong giọng nói của anh mang theo sự ghét bỏ lạnh nhạt không dễ nhận ra nhưng rõ ràng đối với chuyện hai người cùng mặc một cái áo ngủ giống nhau không có chút mong đợi cùng hưng phấn.

Lăng Tư Miểu không hiểu được hai mắt nhìn tiểu Hùng đáng yêu ở áo ngủ trên người mình, không hiểu, "Bộ này thế nào, rất đáng yêu mà."

"Nếu như không có cái gì lộ ra, Lace (viền tơ), vậy thà để em tiếp tục mặc áo sơ mi của anh thôi, tối thiểu còn có thể thấy bắp đùi." Anh nói thẳng, cười rất ám muội

Lăng Tư Miểu nghiêm túc suy nghĩ mấy giây, sau đó ngượng ngùng nói xin lỗi: "Thật xin lỗi nha, em không biết anh thích áo ngủ như vậy, còn chưa có mua qua, lần sau em mua lên đây vậy." Sau đó lại rất khổ não cau mày, "Thế nhưng loại này, em sẽ không mua được áo nam phối hợp rồi."

Thẩm Thác Vũ hết ý kiến, hướng cô cong cong ngón tay ý bảo cô đến ngồi xuống bên cánh mình, ôm, "Anh có áo ngủ , không cần lo lắng cho anh không có quần áo mặc."

Ngực của anh vừa ấm áp lại rất thoải mái, cô vẫn kéo bộ áo ngủ nam Tiểu Hùng kia, giắt ở khuỷu tay vương tay ôm chặt hông của anh, nhỏ giọng lầu bầu, "Nhưng là em muốn cùng anh mặc giống nhau. . . . . ."

Trong giọng nói có chút không cam lòng, có thể tưởng tượng miệng của cô lúc này đã cong lên thế nào, di@@danlequydon cằm Thẩm Thác Vũ gối lên đỉnh đầu của cô, nghe vậy không nhịn được bật cười, lồng ngực kéo thân thể của hai người sát lại nhau, "Em cứ thích mặc áo ngủ tình nhân như vậy sao?"

Anh vẫn cảm thấy những thứ này rất không có ý nghĩa, hơn nữa. . . . . . Ai nói mặc áo ngủ giống nhau, sẽ là tình nhận. 

"Ừ, em thấy trong phim truyền hình, mặc quần áo ngủ giống nhau, mạc áo ngủ tình nhân cảm giác đặc biệt ấm áp."

"A, ý của em là nói, anh đối với em còn chưa đủ dịu dàng, cho nên em nhất định phải mặc toàn những quần áo này  mới có cảm giác càng nhiều?"

Anh cố ý xuyên tạc ý tứ của cô, lời nói vừa dứt đã quay ngược thân thể của cô từ trong lòng ngực lại, hung hăng mút hôn lên.

Lăng Tư Miểu bị hôn thở hổn hển, trải qua buổi trưa hoan ái, cô còn tưởng rằng tối hôm nay anh sẽ không có tinh lực cùng "Tính dồn" , người này tinh lực thật là tốt, cô vội vàng lấy tay chống đỡ lồng ngực của anh, thở hổn hển tránh né anh đang mút hôn trên cần cổ cô, "Đừng nha, . . . . . . Còn chưa có ăn cơm tối đấy."

"Ừ, trước hết để cho anh ăn chút món điểm tâm ngọt trước khi ăn cơm, ngoan." Trong mắt của anh đã nổi lên dục vọng, dễ dàng quấn chặt lấy cô, tăng thêm sức lực bú mút, hài lòng khi thấy xương quai xanh của cô hiện lên nhiều vết đỏ.

"Đừng nha, ừ, em đói bụng, một chút nữa chưa chuẩn bị cơm nước xong sẽ không tốt? Van cầu anh. . . . . ." Giọng cô mềm nhũn cầu xin tha thứ, buổi trưa sóng cuồng đưa tới đâu nhức chưa tan, cô đi bộ cũng cảm giác hai bên đùi vẫn đau nhức, nếu như để mặc cho Thẩm Thác Vũ làm loạn, lại bị đau thật lâu không nói, sau khi xong chuyện cô có còn sức làm cơm tiếp hay không là vấn đề,

Mặc dù, sau khi ăn xong điểm tâm chiều cô vẫn chưa đói, nhưng còn có một buổi tối khá dài cần phải qua đấy.

Dáng vẻ toàn thân cô mềm nhũn cầu xin tha thứ làm cho anh đặc biệt yêu thích, rất muốn nhanh chóng đi vào bên dưới, đột nhiên lại đổi chủ ý, đành nhịn xuống kích động, chống đỡ trước ngực cô khẽ thổi hơi, "Tốt, nhưng buổi tối muốn chơi chút không giống trước, em chủ động tới được không?" Hình ảnh trong tưởng tượng làm cho anh nhiệt huyết sôi trào, nếu như cô không đồng ý, vậy thì thật là tốt thuận theo ý nghĩ của anh.

"Được, được, được . . . . ." Cô không ngừng gật đầu liên tục, chỉ cần hiện tại tha cho cô, cái gì cũng được.

Sau đó khi  tiếng cười của Thẩm Thác Vũ bao vây cô được buông ra, giống như con thỏ con bị giật mình nhảy lên, vẫn không quên đi vào trước phòng của anh treo áo ngủ Tiểu Hùng, sau đó mới vọt tới phòng bếp đi làm cơm tối.

Lúc ăn cơm tối Lăng Tư Miểu giống như là đếm hạt gạo chậm rãi nhai nuốt, Thần Du phải quang minh chính đại, một hồi cau mày, một hồi lại ửng đỏ, Thẩm Thác Vũ cũng không bới móc, một bữa cơm giống như là được ăn thoải mái vô cùng.

Dù có chậm rồi ăn từ từ cũng sẽ có thời gian ăn xong, Lăng Tư Miểu lại dùng tốc độ nhanh như rùa bò rửa chén, sau đó thúc giục Thẩm Thác Vũ đang ở trong thư phòng xem tài liệu đi tắm. Thẩm Thác Vũ buồn cười nói cho cô biết, mình đã tắm rồi, cô cứng họng chốc lát. Hơi nổi giận mà tỏ vẻ cảm thấy anh còn chưa có tắm rửa sạch sẽ, buộc anh lại phải đi tắm lần nữa.

Thẩm Thác Vũ khó thấy được cô cố tình gây sự, trong lòng dần hiểu một chút, chác là cô nghĩ muốn chuẩn bị trước một chút, vẫn còn đang ngượng ngùng, vì vậy anh cũng không cãi cọ, lại tiến vào phòng tắm, mặc dù đã tắm một lần rồi, nhưng lần này thời gian anh ở bên trong lại lâu hơn so với lần trước một chút.

Nghe tiếng nước chảy, ở trong phòng làm việc lăng Tư Miểu đã nhanh chống lu bù lên.

Khi Thẩm Thác Vũ đi ra mang theo vài phần hơi nước nóng hổi, ở trong phòng cố ý tạo nên dáng vẻ u ám dưới ánh đèn, tràn ngập gian phòng mang theo cảm giác lãng mạn .

Từ phòng tắm sáng ngời chuyển sang nơi mờ tối, ánh mắt của Thẩm Thác Vũ cần vài giây để thích ứng, trong lúc mơ hồ anh nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé lung linh trên giường hốt hoảng khẽ rung động một chút, sau đó bình tĩnh lại. Anh không có gấp gáp đi về phía bên giường, lẳng lặng đứng ở cửa phòng tắm, chờ khi mắt hoàn toàn nhìn thấy báu vật, mới khẽ nhếch lên  khóe môi, nhướng mày nhìn báu vật trên giường.

Mặc dù tư thế có chút cứng rắn, nhưng lúc này Lăng Tư Miểu thật làm cho cổ họng anh căng lên, ánh mắt thâm trầm.

Bên cô nằm chăn bị đội lên, bám lấy khuỷu tay gối lên thân thể hơi nghiêng về phía trước, mặc một bộ áo sơ mi trắng của anh, chỉ có hai nút áo ở giữa, vạt áo mở rộng ra, đẫy đà  đầy đặn lộ ra tạo độ cong, bởi vì nghiêng người, hai đỉnh núi rất tròn lộ ra, đường cong ở giữa bị chèn ép thật chặt, liếc mắt nhìn nơi đó khe rãnh động lòng người.

Chỉ cần loại bỏ hai nút áo, càng lộ ra eo nhỏ, phía trên sóng sữa đầy đặn, bụng bình thản, phần rốn mượt mà khéo léo nửa che giấu chưa muốn lộ còn thẹn thùng, một mặt, như ẩn như hiện sau lớp vải vóc, một mảnh nho nhỏ, che ở giải đất tấm giác ấm áp, đôi chân trắng noãn một chân duỗi thẳng một chân hơi cong lên, vừa vặn tạo thành dáng vẻ mê người.

Cô gối lên một tay, còn một tay lại giống như không có chỗ đặt, nhất thời rũ xuống thắt lưng, đồng thời theo ánh mắt của anh  lại đang lặng lẽ tập trung vào nơi rủ xuống trước ngực.

Thẩm Thác Vũ thong thả ung dung quan sát, ánh mắt nóng rực chậm rãi di động, bị anh nhìn khiến Lăng Tư Miểu cảm giác da đều nóng lên, cô không hiểu anh tại sao đứng bất động ở nơi đó, cảm giác trên mặt mình duy trì mỉm cười có chút cứng nhắc, cho đến khi anh tiếp tục hiện lên nụ cười khiêu khích, nhìn thẳng mắt của cô, cô mới hơi hiểu một chút.

Cô từ trên giường bò dậy, ở trong đầu cố gắng ôn tập tính toán lại suy nghĩ trước đó, đến gần bên cạnh anh, cô nhìn thấy nụ cười của anh bắt đầu mang theo khích lệ cùng hài lòng, biết mình làm đúng, anh đang chờ cô chủ động.

Trong đầu Lăng Tư Miểu không ngừng tự động viên cho mình, cô là gấu koala, cô leo cây. . . . . .

Cô tưởng tượng đáng vẻ mình leo lên  cây cột lớn, nhón chân lên ôm cổ của anh, dựa gần từ từ liếm thân thể của anh, khi hầu kết anh lên xuống nhẹ nhàng vừa hôn.

Cảm giác cổ của anh chuyển động khẽ nuốt xuống, môi của cô dính sát, đuổi theo đùa giỡn  nổi lên kích động, đợi đến khi anh bất động, cô lại đưa ra đầu lưỡi khẽ liếm mấy cái, hơi thở của anh có chút trở nên dồn dập và nặng nề, thân thể cũng bắt đầu căng thẳng.

"Hừ . . . . ." Lần này không nhịn được kêu ra tiếng, mà ngoài ý muốn Lăng Tư Miểu vẫn còn ở trên cổ anh nặng nề cắn xuống.

Cắn được một chút cũng không nhẹ, mấy dấu răng xuất hiện, anh bị đau không nhịn được khẽ hấp khí, cô như được khích lệ càng to gan hơn, bắt đầu lôi kéo anh hướng bên giường đi tới.

Thẩm Thác Vũ thuận phục nghe theo cô, trừ lúc mới vừa rồi bởi vì đau không nhịn được bật một tiếng ra ngoài, không còn bất kỳ động tác chủ động nào, đến cạnh giường, Lăng Tư Miểu đẩy anh để cho anh ngồi xuống, mà cô thuận thế cũng dựa vào trong ngực của anh.

Những động tác này trước đó cô đã nghĩ tới, khi nghĩ cảm giác mình nên làm một mạch, thực tế làm được một lúc đã gặp chút khó khăn, Thẩm Thác Vũ phải lui về phía sau khẽ chống tay mới không có bị động tác cô lao vào trong ngực mà biến thành nằm ở trên giường.

Mặc dù anh không có nói gì, nhưng mà Lăng Tư Miểu có thể nhìn rõ rằng nụ cười trong mắt anh, nụ cười của anh rất đẹp và ôn hòa, là dung túng tốt nhất đối với cô, cô kéo cổ áo áo choàng tắm của anh, kéo anh lại gần, đưa ra đầu lưỡi khẽ liếm hôn lên môi anh.

Thẩm Thác Vũ cảm giác trên môi mềm mại ôn nhu, lại có chút ngứa ngứa, anh không có nghĩ tới Lăng Tư Miểu sẽ giống như con chó nhỏ liếm hôn anh, nhưng cảm giác này. . . . . . Đáng chết cũng quá tuyệt rồi.

Lúc này lưỡi của cô đã lớn đảm đẩy ra môi của anh, đưa vào câu hút lưỡi của anh cùng vách tường, Thẩm Thác Vũ không tự chủ nhắm mắt, nhịn  không được muốn bật ra tiếng than thở, rên rỉ, cũng nhịn ý nghĩ kích động muốn ôm cô đoạt lại quyền chủ động.

Lăng Tư Miểu không có dưng lại ở môi của anh quá lâu, từ gương mặt của anh một đường hôn đến tai của anh, bắt đầu như mèo nhỏ cắn quanh vành tai của anh, dùng đầu lưỡi quét nhẹ miêu tả hình đáng tại cửa anh, lúc bắt đầu động tác của cô mang theo chút chần chừ không lưu loát, sau dần dần lại càng lớn mật và cố gắng.

Trên người Thẩm Thác Vũ nổi lên một tầng mồ hôi thật mỏng, áo choàng tắm mở rộng ra, lộ ra lồng ngực bền chắc, mặc dù đai lưng phía dưới còn lỏng lẻo, nhưng giữa hai chân đã đội lên thật cao. Lăng Tư Miểu ngồi ở trên đùi anh cảm nhận rất rõ sự biến hoa này, cô bị chọc phải rất khó chịu, giãy dụa thân thể kẹp nó ở giữa hai chân từ từ cọ sát.

Môi của cô vừa đúng chạm tới trước ngực của anh, học dáng vẻ bình thường khi anh làm chuyện xấu với cô, bú khích bác trước ngực hắn  nổi lên, khiến chúng nó gắng gượng sưng to lên, lúc này Thẩm Thác Vũ cũng không kìm nén được nữa, có tiếng hấp khí và mơ hồ rên rỉ không ngừng bật ra.

Anh càng không ngừng nuốt vẫn không giải được giống như bị lửa thiêu đốt rất đói khát, bảo cô chủ động là một lúc hứng thú nhất thời, nhưng không có nghĩ đến cô thật sự có thể lay động anh đến trình độ như thế.

Tay Lăng Tư Miểu lặng lẽ đi xuống, sờ sờ xoa xoa; cho đến khi cầm một thanh lửa nóng rất thô đang rung động, dùng chút hơi sức cầm nắn, trên dưới hoạt động.

Cô càng ngày càng to gan, giở trò, môi lưỡi và hàm răng cùng lên trận địa khêu lấy, một bên Thẩm Thác Vũ đột nhiên chấn động toàn thân, thân thể căng thẳng kẹp chặt cô, giọng khàn khàn tuyên bố, "Thám hiểm đến đây chấm dứt." Sau đó đồng thời lật người, tư thế hai người hoàn toàn đảo ngược.

Anh giống như cuồng phong bạo vũ xâm nhập  toàn thân vùng mẫn cảm của cô, mà cô sau khi lấy lòng anh đã động tình, anh hoàn toàn không cần tốn nhiều sức, sẽ để cho cô trực tiếp đón nhận vật to lớn của anh.

Anh đừng lực luật động, đặt cô thành tư thế anh thích nhất, dù giường bền chắc cũng không chịu nổi bọn họ kịch liệt động tình dây dưa, có chút rung rung kèm theo tiếng kẹt kẹt nhỏ. . . . . .

Bởi vì ban ngày đã hoan ái qua, Thẩm Thác Vũ chỉ làm lần thứ nhất, lập tức bỏ qua Lăng Tư Miểu.

Khi mệt mỏi nằm ở trên giường, bị anh ôm vào trong ngực, Lăng Tư Miểu vẫn còn vì kịch liệt trước đó mà nhịp tim còn chưa ổn định. Trong lúc nhất thời rất khó ngủ, cảm giác như giường vẫn còn rung động. Qua một hồi lâu khi cô rốt cuộc bình phục, mơ mơ màng màng liền ngủ, ở trong lòng của Lăng Tư Miểu đã hiện lên ngọt ngào, không phải giường đang động, mà là lòng đang động,.....