Tổng Giám Đốc Gian Manh Chỉ Yêu Vợ

Chương 63




Editor: MarisMiu -

Bên này, Dư Huyên và Hạ Hi hai người đã rời giường chuẩn bị xuất phát.

"Huyên Huyên, có cần gọi cho Dĩ Mạch không?"

Ngày hôm qua, lúc Dĩ Mạch gửi tin nhắn đến cho bọn cô đã khuya lắm rồi, vốn các cô còn có chút lo lắng nhưng nghe nói An Mặc Hàn tới đây thì các cô cũng đã yên tâm nằm ngủ. Có điều, hôm nay nhóm người bọn cô đều đã hẹn sẽ cùng nhau đi dạo phố, nhưng An Dĩ Mạch lại không một chút tin tức nào. Nếu các cô cứ đi như thế, khi Dĩ Mạch phát hiện nhất định sẽ ầm ĩ chết các cô, Nhưng nếu gọi điện cho Dĩ Mạch, lỡ may hai vợ chồng son người ta đang "vội vàng", vậy không phải là hai người bọn cô bị ánh mắt của An Mặc Hàn giết chết sao.

Dư Huyên nghĩ một lát, sau cùng vẫn là lắc đầu. Cô không dám gọi cho Dĩ Mạch, hơn nữa các cô tình nguyện đắc tội Dĩ Mạch chứ không muốn đắc tội An Mặc Hàn. Nếu thật sự các cô đúng lúc quấy rầy đến bọn họ, nhất định An Mặc Hàn sẽ giết chết các cô.

"Chúng ta gửi một tin nhắn cho Dĩ Mạch là được rồi. Ngày hôm qua, không phải cô ấy cũng chỉ gửi chúng ta một tin nhắn đó sao. Ừm, cứ như vậy đi."

"Được."

Hạ Hi giơ hai tay tán thành cách nghĩ của Dư Huyên, các cô chỉ cần nhắn một tin cho Dĩ Mạch là tốt rồi, như vậy cũng sẽ không quấy rầy đến hai người bọn họ.

Sau đó, bọn cô gửi một tin nhắn cho Dĩ Mạch, hai người liền hưng phấn đi ra khỏi cửa. Trong lúc ngủ mơ, Dĩ Mạch hoàn toàn không biết rằng hai người bạn xấu Huyên Huyên các cô đang đi mua sắm cực kỳ vui vẻ. Có điều, nếu để cho Dĩ Mạch lựa chọn thì vẫn là ngủ quan trọng nhất, hơn nữa còn có An Mặc Hàn ở đây, ôm anh ngủ thật là thoải mái. 

Thành phố S, sau khi nhận được một vài tin tức, Toàn Ti Dạ liền đi tới An gia để nói cho An Mặc Hàn biết. Vừa tới An gia, đúng lúc đã chuẩn bị xong đồ ăn sáng, tới sớm không bằng tới khéo, thế nên Toàn Ti Dạ không nói hai lời lập tức ngồi xuống bắt đầu ăn cơm. Sau khi ăn xong mới phát hiện An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch không xuống dùng cơm, lúc này anh mới nghĩ hỏi dì Lan một chút.

"Dì Lan, An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch vẫn chưa dậy sao?"

Dì Lan vừa dọn dẹp đồ ăn, vừa cười cười trả lời câu hỏi của Toàn Ti Dạ.

"Thiếu gia và tiểu thư đi thành phố H rồi, tối hôm nay mới trở về."

"A…"

Lần này đến phiên Toàn Ti Dạ kinh ngạc, thành phố H? Sao nói đi là đi rồi, một chút tin tức anh đều không hề biết, lại để anh đến một chuyến tay không. Sau đó, anh liền quay người rời khỏi An gia, đi tới một sân Golf, vừa xuống xe liền nhìn thấy cả người Chiếm Nam Huyễn mặc một bộ đồ thể thao màu trắng đang chuẩn bị lấy một tư thế tao nhã đánh một quả golf vào trong hố.

“Bốp bốp bốp…”

Nghe được tiếng vỗ tay, Chiếm Nam Huyễn quay đầu lại đưa cây gậy chơi golf cho người đứng bên cạnh, sau đó cùng Toàn Ti Dạ đi đến ngồi xuống cái ghế dựa nửa nằm nửa ngồi ở bên cạnh.

"Sao vậy, bị Hạ Hi bỏ rơi rồi à?"

Chiếm Nam Huyễn thuộc dạng người vui sướng khi người gặp họa. Nhìn thấy sắc mặt của Toàn Ti Dạ rất thối thì anh vô cùng vui mừng. Hơn nữa, nơi này chính là sân đánh Golf, lấy hiểu biết của bọn họ đối với Toàn Ti Dạ, nếu không phải bị ép buộc, nhất định cậu ấy sẽ không bước vào nơi này. Bởi vì, đây chính là nơi mà Toàn Ti Dạ ghét nhất, Toàn Ti Dạ có nói qua: Kỳ thực Golf cũng chỉ là một số người cho mình là có tiền địa vị mà đưa nó trở thành một trò tiêu khiển, không có bất kỳ ý nghĩa gì, cho nên anh rất ghét.

“Phiền phức…”

Toàn Ti Dạ ném cái ly vào Chiếm Nam Huyễn, vừa vặn anh tiếp được, Chiếm Nam Huyễn nhìn tính tình trẻ con của cậu bạn như thế thì cười, chẳng lẽ anh đã đoán đúng, thực sự cậu ấy bị Hạ Hi bỏ rơi rồi.

"Cậu thật sự bị Hạ Hi bỏ rồi?"

"Nếu cậu muốn chết, mình không ngại giúp đỡ một tay đâu."

"Ha ha ha, chỉ đùa một chút thôi. Nói đi, rốt cuộc là làm sao, mình không tin cậu tới tìm mình chỉ để nói chuyện phiếm."

Chiếm Nam Huyễn uống một hớp nước trái cây trong tay, đôi mắt sáng ngời sâu thẳm tràn đầy "phong tình vạn chủng" nhìn Toàn Ti DạToàn Ti Dạ lập tức không chịu nổi, toàn thân run lên xoa xoa hai cánh tay, cả người đều đã nổi da gà.

"An Mặc Hàn lén lút dẫn An Dĩ Mạch đi thành phố H rồi, hơn nữa, An Thần Hạo cũng trở về, hôm nay đã chính thức tiếp nhận tập đoàn Hạo Thiên."

Nghe Toàn Ti Dạ nói xong, Chiếm Nam Huyễn cũng khôi phục vẻ mặt nghiêm túc. Anh nhíu mày, lại nghĩ đến điều gì đó, híp hai mắt lại.

"Cậu đã nhận được tin này rồi, mình nghĩ chắc Mặc Hàn cũng đã nhận được tin tức này. Cậu đừng quên, còn có một người luôn ở sau lưng giúp đỡ An Mặc Hàn."

Nghe Chiếm Nam Huyễn nói vậy, Toàn Ti Dạ nghi hoặc, nhưng rất nhanh anh liền nghĩ tới điều gì đó, lập tức nở nụ cười. Chiếm Nam Huyễn nói không sai, An Mặc Hàn đã nhận được tin tức, hơn nữa tin tức này là người sau lưng kia nói cho cậu ấy biết. Với lại nếu bọn anh đoán không sai, An mặc hàn cũng đã gặp An Thần Hạo rồi. Dù sao, trước đây An Thần hạo thích nhất là dính lấy An mặc Hàn, nếu cậu ấy đã trở lại từ nước F, không thể nào lại không đi gặp An Mặc Hàn.

Vẻ mặt của Toàn Ti Dạ không còn lo lắng nữa, anh tin tưởng An Mặc Hàn sẽ xử lý tốt. Nếu thật sự không được, An Mặc Hàn sẽ nói cho bọn anh, hiện giờ bọn anh cũng đừng ở đây mà bận tâm lo lắng. Nghĩ thông suốt, trong lòng Toàn Ti Dạ tốt hẳn lên, sau đó lôi kéo Chiếm Nam Huyễn đi uống rượu.

Bên này, An Thần Hạo đi vào Cao ốc tập đoàn Hạo Thiên, cả người anh được bao bởi một thân tây trang, nhìn mấy chữ to lớn nguy nga kia, sau đó thu hồi ánh mắt, nhếch môi đi vào Cao ốc Hạo Thiên.

Hôm nay là chủ nhật, cho nên không có nhân viên làm việc. Anh đi vào rất thuận lợi, trực tiếp đi vào thang máy chuyên dụng, đi thẳng tới tầng cao nhất. Anh nhìn thiết kế tầng cuối cùng không có ý kiến gì, sau đó chính xác tìm được văn phòng của tổng giám đốc. Đẩy cửa tiến vào, quả nhiên bên trong không có một ai giống như trong suy nghĩ của anh. Anh tự nhiên đi vào, ngồi vào chiếc ghế duy nhất ở trong phòng.

Quan sát cách bố trí căn phòng, sau cùng lắc đầu, một bộ dáng ghét bỏ ngồi ở trên ghế xoay qua xoay lại. Anh không dám phát biểu bấtkỳ ý kiến gì đối với thiết kể của căn phòng này. Bởi vì nó không phải vấn đề quan trọng, dù sao anh cực kỳ ghét bỏ là được, có điều trong lòng anh đã có ý tưởng.

"Chờ mình dọn vào nhất định phải thiết kế lại..."

"Thay đổi cái gì thế?"

An Thần Hạo vừa nói xong liền có một giọng nói truyền tới, sau đó theo giọng nói phát ra, An Thần Hạo nhìn về phía cửa, nơi đó vừa vặn có một người đàn ông tầm ba mươi tuổi đang đứng ở chỗ đó. Người đàn ông rất tuấn tú, bởi vì tuổi tác nên nhìn có rất có mùi vị của một người đàn ông trưởng thành.

An Thần Hạo híp mắt, nhìn thật kỹ người đàn ông này. Có điều sau cùng vẫn là lắc đầu, anh khẳng định không biết người đàn ông này.

"Anh là..."

An Thần Hạo đi lên phía trước, đứng ở trước mặt người đàn ông, Hiển niên người có vị đàn ông này lại cao hơn anh một cm. Về điểm này, khiến anh vô cùng kiêu ngạo, phải biết rằng, nếu hai người bọn họ đứng chung một chỗ, phần lớn những người phụ nữ đều sẽ lựa chọn người đàn ông trước mắt này.   Nguyên nhân rất đơn giản, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng anh phải công nhận rằng người đàn ông này thành thục ổn trọng hơn anh, giống như chị Dĩ Mạch nói, bây giờ anh vẫn còn là một đứa trẻ.

"Xin chào, tôi là Lục Viêm."

"Lục Viêm?"

An Thần Hạp có chút không dám xác nhận, nhưng anh không thể không tin tưởng người đứng trước mặt này lại là Lục Viêm, là người cố vấn tài chính nổi tiếng nhất trên thế giới. Sau đó, Lục Viêm liền kể lại rất nhiều chuyện của công ty với anh. Sau khi An Thần Hạo nghe xong liền hoàn toàn hóa đá, hiện tại anh cần gấp một chút an ủi, vì thế khi An Dĩ Mạch vẫn còn đang ở trong giấc mộng đã bị đánh thức như thế.

"Ô…Không cần nhận...."

An Mặc Hàn dùng sức kéo lấy cánh tay của An Dĩ Mạch, sau đó lại ôm lấy cô. An Dĩ Mạch lắc đầu sau đó hôn lên môi của anh. Lúc này anh mới buông cô ra, An Dĩ Mạch với tay lấy di động, nhìn qua là An Thần Hạo lại nhìn qua An Mặc hàn vẫn còn đang ngủ say, vì thế cô quyết định cầm điện thoại đi vào toilet. 

"Tiểu Hạo..."

"Hu hu, chị Dĩ Mạch!....."