Tổng Giám Đốc Kiêu Ngạo Yêu Thương Vợ

Chương 190




"Tôi đội mưa đến cứu cô, cô cũng không nghĩ đến trả ơn tôi sao?" Phó Thịnh nhìn chằm chằm Tô Ảnh, mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ đỏ bừng của nó, trong lòng không hiểu sao thích chí cực kì, anh bèn đùa ác hơn, tay chống lên tường, vây cô vào giữa, cúi người như muốn hôn cô.

Tô Ảnh hận không thể hòa làm một với vách tường đằng sau, hai tay luống cuống để sau lưng, không biết nên làm gì mới tốt.

Nhìn Phó Thịnh càng ngày càng gần, lỗ chân lông toàn thân cô như căng ra, không hiểu sao đáy lòng lại xuất hiện một loại khát vọng không biết tên.

Phút cuối, Tô Ảnh dùng chút lực lượng còn sót lại bật thốt lên: "Phó tổng, anh đừng như vậy! Sẽ bị người khác nghe thấy!"

Nói xong, Tô Ảnh hận không thể cắn đứt lưỡi mình!

Cô nói cái gì vậy trời!

Trời đất, cô cũng đâu khát vọng nụ hôn của anh đâu!

Đúng, không có, tuyệt đối không có!

Quả nhiên, trên đỉnh đầu vang lên tiếng cười chọc ghẹo: "Vậy ý của cô là, chỉ cần đến nơi người khác không nghe thấy là được rồi sao?"

Tô Ảnh cắn chặt môi, gương mặt không biết vì tức giận hay xấu hổ mà đỏ ửng ngước đầu nhìn Phó Thịnh.

Mắt cô lấp lánh ánh nước, gò má đỏ ửng, yêu kiều không thể tả, chọc cho đôi mắt Phó Thịnh nháy mắt thẫm lại mấy phần.

Phó Thịnh thầm rủa: Cái con nhỏ ngu ngốc này rốt cuộc có biết cô bây giờ ngon miệng thế nào không hả? Loại ánh mắt này đối với đàn ông mà nói chẳng khác nào lời mời gọi trí mạng! Cũng may khả năng kìm chế của anh... mẹ kiếp, tầm này còn kìm với cả chế cái quái gì nữa!

Phó Thịnh cúi đầu, tầm mắt lơ đãng lướt qua thứ gì đó đang có xu hướng rục rịch ngóc đầu của mình, anh lập tức hốt hoảng đứng thẳng, đi vào WC, cố ra vẻ bình tĩnh nói: "Được rồi, không đùa cô nữa. Bận cả đêm, chắc bây giờ cũng đói rồi chứ hả? Trên bàn là bữa khuya, mang từ biệt viện Gia Thịnh đến đấy. Coi như phần thưởng cho cô."

Nói xong, Phó Thịnh vọt nhanh vào phòng tắm, mở nước lạnh xối thẳng vào người.

Tô Ảnh thấy Phó Thịnh đi, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm.

Nguy hiểm, quá nguy hiểm!

Ngoảnh đầu nhìn bữa khuya trên bàn, bụng lại bắt đầu biểu tình, miệng không tự chủ tiết nước miếng.

Oa, đói quá, đói quà, đói quá!

Tô Ảnh cũng không khách sáo với Phó Thịnh, ai kêu anh vừa nãy còn cố ý trêu cô chứ?

Cô quyết định, phải xử lí sạch đống thức ăn này!

Tô Ảnh cầm đũa, bắt đầu chiến đấu với món ngon.

Ừm ừm, cũng không tệ, ngon lắm!

Bụng đã đói là ăn cái gì cũng ngon!

Tô Ảnh ăn đến phồng má, đang nhai thì Phó Thịnh nói vọng từ phòng tắm ra: "Đưa hộ tôi cái áo choàng tắm bên ngoài."

Tô Ảnh phồng má trợn mắt, cố nuốt hết thức ăn xuống rồi do dự nói: "Phó tổng, không bằng tôi bảo anh Mộc Minh mang vào cho anh..."

"Mang vào!" Phó Thịnh cắt ngang Tô Ảnh.

Tô Ảnh méo miệng, không tình nguyện đứng dậy, tìm áo choàng tắm, khẽ gõ cửa rồi hé ra một khe nhỏ, nhét áo tắm vào.

Phso Thịnh lại nói vọng ra: "Cách xa như thế, cô nghĩ tôi biết bay hay sao?"

Tô Ảnh nhắm mắt nói: "Vậy, vậy tôi vào nhé. Phó tổng!"

Tô Ảnh run rẩy mở cửa, hai tay giơ áo choàng tắm che mặt, chỉ dám cúi đầu nhìn sàn nhà, vừa đi vừa run, chỉ sợ nhìn thấy cái gì không nên nhìn.

Một bàn tay lấy đi áo tắm trong tay cô, Tô Ảnh lập tức nhắm tịt mắt, sau đó là tiếng mặc áo sột soạt vang lên.

Từ đầu đến cuối Tô Ảnh chỉ cúi đầu nhắm mắt, chết cũng không dám ngẩng đầu.

Đến tận lúc nghe thấy Phó Thịnh nói: "Còn đứng ngây ra đây làm gì? Ra ngoài lau tóc cho tôi."

"Vâng, Phó tổng." Tô Ảnh bấy giờ mới như được đại xá, cắm đầu phóng vụt ra ngoài.