Tổng Giám Đốc Kiêu Ngạo Yêu Thương Vợ

Chương 217




Phó Thịnh thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Mao Vũ Phỉ: “Nếu Mao tiểu thư có nhã hứng như vậy, Tô Ảnh đồng ý với cô. Vì mẹ mà chiến đấu.”

Tô Ảnh nắm chặt tay, nhìn Phó Thịnh.

Đúng vậy, vì mẹ mà chiến đấu.

Đời này, cô tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào có thể khi dễ xỉ nhục mẹ!

Tô Ảnh gật đầu: “Vâng, Phó tổng!”

Đáy mắt Mao Vũ Phỉ tham lam nhìn khuôn mặt tuấn mỹ và dáng người cao lớn của Phó Thịnh, mở miệng cười nói: “Nếu đã thi đấu, dù sao cũng phải có phần thưởng?”

Phó Thịnh nhíu mày: “Mao tiểu thư muốn phần thưởng là gì?”

“Không bằng, xin Phó tổng ủy khuất một chút. Người thắng cuộc, có thể ăn bữa tối dưới ánh nến với Phó tổng?” Vẻ mặt Mao Vũ Phỉ như bị tình thế bắt buộc.

Chỉ cần cô thắng người phụ nữ tên Tô Ảnh này, cô có thể ăn cơm với Phó Thịnh.

Cùng ăn cơm, đương nhiên sẽ không là người xa lạ.

Thường xuyên qua lại, sau khi quen thuộc, cô tin sẽ khiến Phó Thịnh yêu cô!

Gia thế nhà cô trong sạch và cao quý, Phó Thịnh nhất định sẽ không để ý kết hôn với cô.

Mao Vũ Phỉ nhìn Phó Thịnh, bộ dáng đầy tham vọng. Xem Tô Ảnh, giống như người đã chết.

Đối với Mao Vũ Phỉ mà nói, sau khi Tô Ảnh thua sẽ bị người khác cười nhạo như thế nào sẽ bị người khác đả kích ra sao, không phải chuyện mà cô cần lo lắng.

Qua hôm nay, chuyện cô cần lo, là làm vị hôn thê của Phó Thịnh là đủ!

Mao Vũ Phỉ không chút che giấu tham vọng của mình, khiến Phó Thịnh không nhịn được nhíu đầu mày.

Phó Thịnh nhìn sắc mặt Tô Ảnh trầm tĩnh dưới đáy mắt lại có lửa giận bất khuất thiêu đốt, trong lòng khẽ động, anh hình như chưa từng ăn tối dưới ánh nến với Tô Ảnh...

A, phần thưởng này rất thú vị.

Phó Thịnh lúc này trả lời: “Được, bổn thiếu đồng ý. Ai thắng, tôi đồng ý ăn tối dưới ánh nến cùng người đó.”

Mao Vũ Phỉ thiếu chút nữa vì vui mà khóc!

Phó Thịnh đồng ý rồi, anh ấy đồng ý rồi!

Anh ấy quả nhiên thích Mao Vũ Phỉ tôi!

Nói cách khác, sao lại đồng ý?

Rõ ràng không xem trọng Tô Ảnh, rõ ràng chờ mong được ăn tối cùng mình!

Ha ha, Tô Ảnh, thật xấu hổ.

Hôm nay tôi nhất định sẽ chà đạp cô!

Không sao, chờ Mao Vũ Phỉ tôi trở thành thiếu phu nhân Phó gia, tôi sẽ rất cảm kích cô.

Chẳng qua, đến lúc đó cô sống hay chết, tôi không quan tâm.

Dù sao, thân là thiếu phu nhân Phó gia, công việc bề bộn như thế, sao có thể quan tâm loại cá nhỏ bé như cô?

Tô Ảnh hít sâu, xách cái túi của mình lên, đặt trên bàn.

Mở ba lô ra, lấy những lọ gia vị bên trong ra.

Vừa lúc.

Đồ gia vị đó là mẹ vừa mới đưa cho mình.

Bởi vì mình tham gia tiệc, không kịp đem về, cho nên vác đến đây.

Trận đấu ngày hôm nay, nhất định phải giữ trạng thái của mình tốt nhất, tuyệt đối không thể làm mẹ mất mặt!

Tuy tay nghề nấu ăn của mình chỉ bằng một phần mười của mẹ!

Nhưng, như vậy là đủ!

Vì mẹ mà chiến đấu! Tô Ảnh con, tuyệt đối sẽ không thất bại!

Mao Vũ Phỉ nhìn Tô Ảnh thế mà lại tự mang đồ gia vị của mình, đáy lòng hiện lên tia nghi hoặc.

Chẳng lẽ Tô Ảnh thật sự có tay nghề nấu ăn?

Nhưng ngay sau đó, Mao Vũ Phỉ lập tức an ủi chính mình: Cho dù Tô Ảnh có tài nấu ăn thì sao? Không phải sẽ như trước bại dưới tay mình? Nên biết rằng, ẩm thực Tô gia đã thành hệ thống, có tuần tự, có biển hiệu Tô gia trang lấp lánh. Cho dù Tô Ảnh có gia vị, sao có thể ngon bằng đồ gia vị của Tô gia? Bây giờ cô ta có suy nghĩ cao, thua sẽ càng thảm. Đến lúc đó, bản thân nhất định sẽ mở mang kiến thức thật tốt cho Tô Ảnh, thế nào gọi là ẩm thực Tô gia!

Mao Vũ Phỉ chỉ thị, cả hội trường chừa ra một khoảng trống.

Xếp dài hai cái bàn.

Nồi lớn mấy chục cân được đưa lên.

Các loại nguyên liệu nấu ăn cũng được đưa lên.

Mao Vũ Phỉ tỏ vẻ bản thân mình ngay thẳng, nguyên liệu nấu ăn và chảo sắt chất lượng cũng như số lượng của hai bên là giống nhau.

Hôm nay cô nói, phải giẫm nát khuôn mặt xinh đẹp đó của Tô Ảnh!