Tổng Giám Đốc Kiêu Ngạo Yêu Thương Vợ

Chương 237




Quả nhiên, Phó Thịnh không thể nào ngồi yên được nữa, anh nhất thời hừ lạnh, nói: "Đẹp trai? Ưu tú? Thủy chung? Bổn thiếu gia đều không thiếu những điều kiện này!"

Mộc Minh thiếu chút nữa cười đến đau cả bụng ở trong lòng.

Quả nhiên Phó tổng đã không nhịn được nữa!

Tự so sánh với bản thân mình!

Quả nhiên, sau khi thích một người, con người ta sẽ trở nên mù quáng hơn!

Cho dù có là bậc đế vương cao cao tại thượng, cũng sẽ vì tình cảm mà trở thành người phàm bình thường.

Ma lực của tình yêu, lớn như vậy đấy!

Mộc Minh sâu kín bổ sung thêm một câu: "Nhưng Tô Ảnh chưa bao giờ nghĩ tới chuyện làm đại Thiếu phu nhân của Phó gia!"

Một câu nói, đã hoàn toàn chặn đứng Phó Thịnh.

Phó Thịnh càng ngày càng cảm thấy khó chịu!

Quả nhiên tiểu ngốc nghếch nhà anh thật sự ngốc mà!

Chẳng phải làm đại Thiếu phu nhân của Phó gia, tốt hơn rất nhiều so với làm bạn gái của Hứa Khả hay sao?

Làm đại Thiếu phu nhân của Phó gia, muốn tài nguyên gì mà chẳng được?

Nào cần phải cực khổ như vậy nữa?

Đúng là ngốc mà!

Phó Thịnh lập tức đẩy ra ghế, cất bước xoay người rời đi: “Gọi điện thoại cho Tô Ảnh, bảo cô ấy làm thêm giờ! Bảo cô ấy lập tức trở về nhà!"

Mộc Minh cố nén cười, đáp lại: “Dạ, Phó tổng. Tôi sẽ lập tức gọi điện thoại."

Ngay lúc Tô Ảnh đang rối rắm giãy giụa, nghĩ có nên chấp nhận lời tỏ tình của Hứa Khả không, chuông điện thoại di động đúng lúc vang lên.

Tô Ảnh nhìn điện thoại, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, nói với Hứa Khả: “Hứa Khả à, anh cứ đứng lên trước đi, ông chủ của em gọi điện thoại tới, có lẽ là chuyện liên quan đến công việc. Chuyện hôm nay tới quá đột ngột, em còn chưa chuẩn bị xong tinh thần, anh có thể cho em thời gian suy nghĩ, được không?"

Hứa Khả đầy tiếc nuối mỉm cười, đứng dậy nói; " Được, anh có đủ kiên nhẫn. Anh đã chờ em nhiều năm rồi, không ngại chờ thêm mấy ngày nữa."

Tô Ảnh áy náy mỉm cười với anh ta: "Em nghe điện thoại trước đã."

Nói xong, cô nhận điện thoại của Mộc Minh: “Anh Mộc Minh, có phải bên phía Phó tổng có chuyện gì hay không?"

Mộc Minh cười tủm tỉm đáp lại: “Uhm, Phó tổng tạm thời thông báo tất cả trợ lý đều phải trở lại làm việc. Có lẽ hôm nay phải làm thêm giờ đến rất khuya, chuẩn bị sẵn tinh thần thức khuya đi."

Tô Ảnh đáp lại: "Được rồi, bây giờ em sẽ trở về, em cũng sẽ chuẩn bị nhiều cà phê và trà để tỉnh ngủ. Đúng rồi, anh Mộc Minh, các anh thích ăn đồ ăn khuya gì? Em sẽ chuẩn bị cho các anh."

"Thế nào cũng được, em làm gì Phó tổng cũng thích cả." Mộc Minh nói xong câu lời này, nhất thời nhìn Phó Thịnh cất bước đi ở phía trước, sắc mặt đầy âm trầm, thấp giọng nhắc nhở Tô Ảnh: "Tốt hơn hết là cô mau trở lại đi, nếu không, Phó tổng sẽ nổi giận đấy."

Cúp điện thoại, Tô Ảnh áy náy nhìn Hứa Khả: "Xin lỗi anh, không phải là em cố tình kiếm cớ rời đi đâu. Anh cũng nghe thấy rồi đấy, cấp trên của em có lệnh, tất cả nhân viên đều phải làm thêm giờ. Bữa cơm này cứ để em mời, ngàn vạn lần đừng cướp với em, coi như là em xin lỗi được không?"

"Không cần cướp, anh đã trả tiền rồi." Hứa Khả mỉm cười nhìn Tô Ảnh: "Nào có đạo lý để con gái mời khách? Được rồi, thời còn đi học, không thấy em khách khí với anh như thế này, bây giờ cũng đừng vì loại chuyện này mà giữ khoảng cách với anh, được không? Tô Ảnh, mặc kệ em chấp nhận hay không chấp nhận anh, cũng đừng giữ khoảng cách với anh, có được không?"

Tô Ảnh mỉm cười gật đầu: “Được."

Nghe thấy câu trả lời này của Tô Ảnh, Hứa Khả như thở phào, nói: "Anh sẽ ở thành phố G một khoảng thời gian. Trong lúc anh ở đây, em có thể gọi điện thoại cho anh bất cứ lúc nào."

Tô Ảnh đứng lên, chuẩn bị rời đi.

Hứa Khả không nói câu gì lấy sợi dây chuyền kim cương kia ra, cưỡng ép nhét vào trong tay Tô Ảnh: "Qùa đã tặng, không có đạo lý lấy về. Cho dù em không đồng ý để mình theo đuổi, vậy coi như đàn anh tặng quà cho sư muội yêu quý!"

Tô Ảnh mỉm cười bất lực, chỉ có thể gật đầu: "Vậy cũng được, em cũng không khách khí với anh. Cám ơn món quà của anh!"