Tổng Giám Đốc Kiêu Ngạo Yêu Thương Vợ

Chương 98




Bất kỳ một đầu bếp nào, điều họ hi vọng nhìn thấy nhất, chính là các thực khách ăn hết sạch đồ ăn mình làm ra.

Đây chính là lời khen lớn nhất với đầu bếp.

Tô Ảnh ngạc nhiên bê bát, nhìn Phó Thịnh thật sự ăn sạch tất cả đồ ăn.

Rõ ràng ăn rất nhanh, hết lần này tới lần khác còn vô cùng ưu nhã.

Đây có lẽ là lịch sự và khí chất đã cắm rễ sâu vào trong máu thịt rồi.

"Đây là bữa ăn ấm áp nhất và hạnh phúc nhất mà cháu từng được ăn đấy ạ." Phó Thịnh thong dong buông đũa xuống, cười tủm tỉm nhìn Tô Như Quân nói: "Tay nghề của cô, xuất sắc hơn cháu tưởng tượng rất nhiều. Trước kia nghe Tô Ảnh nói, những món cô ấy làm đều là do cô dạy. Giờ xem ra, Tô Ảnh còn không bằng một phần mười của cô. Món cô làm, đủ sắc hương hình, đã là trình độ cao nhất. Tô Ảnh còn phải tiếp tục cố gắng, mới có hi vọng kế thừa tay nghề của cô."

Nghe thấy Phó Thịnh không hề keo kiệt khen ngợi, Tô Như Quân cười gần như không ngậm miệng được: "Thích là tốt rồi, về sau thường xuyên đến nhà ăn cơm nhé! Chỉ là mấy món cơm nhà, không so được với bên ngoài, thế nhưng ăn ở nhà, mới có hương vị của gia đình."

"Vâng, cô nói đúng lắm ạ." ở trước mặt Tô Như Quân, Phó Thịnh luôn luôn người khiêm tốn, khí chất lỗi lạc. Âm thanh cũng rất dịu dàng: "Vậy sau này cháu hay đến được không ạ?"

"Được chứ được chứ!" Tô Như Quân cười đến nỗi nếp nhăn khóe mắt cũng giãn ra.

Tô Ảnh sợ Phó Thịnh cướp mất mẹ ruột của mình, nhanh chóng lôi kéo Phó Thịnh đứng lên, nói với Tô Như Quân: "Mẹ, bọn con phải trở về rồi, lần này bọn con tới là vì công tác, nên còn nhiều việc lắm!"

Phó Thịnh cười như không cười nhìn Tô Ảnh, Tô Ảnh kiên trì tiếp tục nói với Tô Như Quân: "Chờ sau này con rảnh sẽ quay lại."

Nói xong, Tô Ảnh kéo Phó Thịnh, không quan tâm đến việc Tô Như Quân muốn cho bọn họ mang đồ đi, không quay đầu lại ra khỏi cửa nhà.

Đi xuống dưới, lúc này Tô Ảnh mới thở phào.

Phó Thịnh cười như không cười nhìn Tô Ảnh: "Hiếm lắm mới thấy cô hoảng hốt một lần."

Tô Ảnh bĩu môi, ngẩng đầu nhìn Phó Thịnh nói: "Mẹ là người thân duy nhất của tôi trên thế giới này, đương nhiên tôi rất khẩn trương. Phó tổng ngài đột nhiên xuất hiện, dọa tôi sợ chết! Nhỡ đâu ngài lại nói một câu: tôi đang nợ một số tiền lớn, mẹ tôi không bị hù chết mới là lạ!"

"Biết là tốt rồi." Phó Thịnh mang theo bất đắc dĩ liếc nhìn Tô Ảnh, đưa tay ấn chìa khóa xe, một xe thể thao đã được sửa chữa lại, tự động chạy tới trước mặt Phó Thịnh.

"Lên xe đi!" Phó Thịnh mở ghế kế bên tay lái cho Tô Ảnh, không chút khách khí nhét Tô Ảnh vào xe: "Trở về dọn dẹp nhà cửa cho tôi đi!"

"Nha!" Tô Ảnh phồng hai má ngồi vào ghế, làm việc thì làm việc, dù sao cũng không thể để mẹ biết, lần này mình về nhà, lại thêm một khoản nợ.

Phó Thịnh nhìn Tô Ảnh ngoan ngoãn thắt dây an toàn, đáy mắt hiện lên ý cười.

Anh sẽ không để Tô Ảnh biết, hôm nay sau khi Tô Ảnh xin phép nghỉ, anh tự dưng có chút mất hồn mất vía, chỉ cần hơi nhàn rỗi sẽ nghĩ xem Tô Ảnh đang làm gì.

Cuối cùng, anh như bị quỷ thần xui khiến đi tới cửa nhà Tô Ảnh, hắn mới phản ứng được, mình làm cái gì.

Thôi, dù sao với trí thông minh của cô, cũng không nghĩ ra nổi, dứt khoát không nói cho cô biết.

Phó Thịnh cũng có một căn nhà riêng ở thành phố S.

Căn hộ ở tòa chung cư gần quảng trường phồn hoa nhất, nổi tiếng nhất.

Đứng trước cửa sổ căn hộ, có thể thu hết cảnh đẹp của con đường này vào đáy mắt.