Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng Lừa Tình Thành Nghiện!

Chương 23: Ăn miếng trả miếng




"Lạp Minh, cô ấy là vợ của con, chính con là người chọn mà " nói xong vẻ mặt mẹ Bùi không vui đứng dậy đi trở về phòng.

"Dì Dung, rót cho tôi ly cà phê lại thêm mấy khối bánh bao sau đó đưa đến thư phòng đi, phòng khách không khí không tốt lắm, ảnh hưởng tâm tình muốn ăn của tôi." Bùi lạp Minh nhún nhún vai lạnh giọng phân phó nói, hoàn toàn đem cô thành người vô hình.

"Dạ, Đại Thiếu Gia."

Nhìn bóng lưng Bùi Lạp Minh đã thực hiện được quỷ kế, Hứa mộ Nhan thật không cam lòng!

Cầm lấy dao nĩa trên bàn hướng bánh bao xiên tới, trong chốc nát đĩa bánh bao bị cô xiên nát thê thảm làm người ta không dám nhìn, nhìn vụn bánh ánh mắt cô lóe sáng, ngay sau đó trong đầu cô đã hiện lên kế sách làm hạ giận, trong suốt tròng mắt hiện lên nhất mạt sự giảo hoạt.

"Dì Dung, tôi tới lấy bánh bao cùng cà phê cho Lạp Minh, chờ chút dì phụ trách đưa lên là tốt rồi."

"A, vậy thì tốt, khổ cực thiếu phu nhân rồi."

"Không biết, vợ chăm sóc ăn uống cho chồng là thiên kinh địa nghĩa sao."

Nhìn dì Dung đi ra phòng bếp sau, Hứa Mộ nhan vội vàng cầm lên bánh bao trên bàn ăn một bài hai nửa, tiếp đi phòng vệ sinh lấy ra hai loại kem đánh răng mở ra, cứ mỗi một loại bóp ra 1 chút điểm ở trên bánh, lại đem muối vẩy vào cho màu sắc lộn xộn, cuối cùng đem một nửa kia bánh bao đắp lên, sau vẫn không quên hướng ly cà phê thả hai thìa muối, thế là đại công cáo thành!

Dưới mắt mọi sự đã sẵn sàng chỉ thiếu Bùi lạp Minh đạo này Đông Phong, tới thưởng thức cô tự mình chuẩn bị cho anh ta ‘ bữa ăn tình cảm’.

"Đại Thiếu Gia, đây là thiếu phu nhân tự mình làm điểm tâm cho cậu." vẻ mặt cười hiền lành dì Dung đem thức ăn bỏ vào trước mặt Bùi Lạp Minh.

Cô ta?

"Uh, dì đi ra ngoài trước đi." Bùi lạp minh thả ra trong tay tài liệu xuống hồ nghi nhìn bàn điểm tâm trước mặt này, trong mắt chợt lóe, cô đây là đang muốn làm hắn vui lòng?

Mặc dù hắn rất hoài nghi cô bỗng nhưng xảy ra ‘ tốt bụng ’, không có việc gì cô cũng chẳng làm ra được việc gì tốt đẹp cả .

Mà lúc này Hứa Mộ Nhan đang cúi lưng xuống động tác vô cùng nhẹ đem cửa thư phòng mở ra một lỗ hổng nhỏ, vẻ mặt xinh đẹp tràn đầy mong đợi nhìn Bùi lạp Minh.

Anh do dự mấy giây sau, liền cau mày cầm lên bánh bao nhỏ trước mặt cắn một miếng lớn, bắt đầu nhai nuốt. . .

Nhất thời khuôn mặt tuấn tú hiện lên một vạch đen, hai mắt trừng lớn nhìn bánh bao trong tay mình.

Chuyện này. . . Người phụ nữ này. . . Người phụ nữ này lại có can đảm ở dưới mắt hắn ra vẻ!

Giờ phút này Bùi lạp minh chỉ cảm thấy trong miệng từng trận mát mẻ cùng nồng đậm vị mặn kích thích vị giác hắn, bên trên yết hầu hạ cổn động, khuôn mặt tuấn dật vặn vẹo, bộ dáng thật là buồn cười.

Nhìn anh ta khuôn mặt từ trắng đến hồng rồi đến xanh mét vặn vẹo âm trầm, ngoài cửa Hứa Mộ Nhan đôi tay bịt chặt lấy đôi môi, liều mạng nín cười, khuôn mặt nhỏ nhắn kìm nén đến đỏ bừng.

Bùi Lạp Minh trong mắt tràn đầy lửa giận, ánh mắt này như ngàn vạn cây đao quét về phía đang cười đến vui vẻ Hứa Mộ Nhan ở ngoài cửa.

Anh vội vàng phun hết chỗ kem đánh răng đã nuốt vào, cầm lên ly cà phê trên bàn một hơi cạn sạch, này uống không cần gấp gáp, vừa uống xong thật là mặn thật muốn lấy mạng anh mà!

Thấy thế cô rốt cuộc không nhịn được nữa, bật cười, tiếng cười kia thật giống như sét đánh vào đầu của anh ta, kích thích hai mắt anh ta.

Hai mắt Bùi lạp minh trợn lên giận dữ nhìn người phụ nữ ở ngoài khe cửa đang nở nụ cười chiến thắng khi thực hiện được quỷ kế của mình, hắn lớn như vậy tới nay cũng chưa người phụ nữ nào dám làm như vậy, cũng chỉ có người phụ nữ trước mặt dám cả gan khiêu chiến hắn!

"Hứa — Mộ — Nhan!"

Thấy tình thế không ổn, Hứa Mộ Nhan vội vàng đi xuống tầng dưới, chuẩn bị đi làm.

Đang ở lúc Bùi lạp Minh đứng dậy thì trên bàn điện thoại vang lên, khuôn mặt đang đen của anh khi nhìn thây tên người trong điện thoại thì ngay sau đó thây thế bằng khuôn mặt mừng rỡ,"Thế nào. . . Cậu chắc chắn chứ? Được, chúng mình buổi tối gặp ở chỗ cũ."