Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng Lừa Tình Thành Nghiện!

Chương 40: Tạo hóa trêu ngươi




Giờ khắc này Hứa Mộ Nhan không biết có nên cảm thấy may mắn không, Bùi Lạp Minh cưới cô không phải vì diện mạo cô giống Hoắc Noãn, chỉ là vì hận, cô không phải trở thành thế thân đáng thương. . .

Nhìn sắc mặt cô trắng bệch có chút ít chấn động, An Thần lo lắng nói:

- Thiếu phu nhân cô không sao chứ?

- Tôi. . . tôi không sao. . . thư ký An, nếu anh ấy yêu Hoắc Noãn, tại sao không kết hôn với cô ấy?

An Thần dừng một chút, khẽ thở dài một hơi nói:

- Nói đi nói lại vẫn là tạo hóa trêu ngươi, một ngày trước lúc bọn họ chuẩn bị chụp hình cưới, Hoắc Noãn đột nhiên bị bắt cóc, Bùi tổng đem tiền đi chuộc người, ai ngờ phía sau đột nhiên có một đám cảnh sát đi theo, thật ra thì lúc ấy chúng tôi không hề báo cảnh sát, chỉ muốn mau chóng dùng tiền trao đổi con tin, vậy nên lúc đó Bùi tổng rất hoang mang, sau đó bọn cướp kéo Hoắc Noãn cùng nhau nhảy xuống biển, từ ngày ấy trở đi Bùi tổng giống như người điên cho người ra biển tìm vớt, tuy nhiên vẫn không hề có tin tức. Mặc dù sau này Bùi tổng không tiếp tục tìm kiếm thi thể, nhưng tôi biết qua nhiều năm như vậy anh ấy vẫn không thể buông Hoắc Noãn xuống, nên anh ấy mới không ngừng tìm các cô gái có diện mạo tương tự, tìm kiếm bóng dáng Hoắc Noãn từ trên người các cô ấy.

- Xem ra anh ấy đối với Hoắc Noãn là tình sâu vô cùng!

- A, khi đó trong tình yêu Bùi tổng chỉ một lòng, chẳng qua cái chết của Hoắc Noãn là đả kích quá lớn đối với anh ấy, tới sau này anh ấy đã không còn nghiêm túc trong tình yêu nữa. Nhưng bây giờ có thiếu phu nhân ở bên cạnh Bùi tổng, tôi tin chắc một ngày nào đó Bùi tổng sẽ quên được.

Cô?

Cô có thể khiến anh ta từ từ tháo gỡ khúc mắc sao?

Mặc dù Hứa Mộ Nhan không dám khẳng định, nhưng cô sẽ cố gắng, bởi vì cô yêu anh, nên cô không muốn nhìn thấy anh khổ sở. . .

- Có điều thiếu phu nhân, tốt nhất cô đừng nhắc tới Hoắc Noãn trước mặt Bùi tổng, tôi không muốn thấy dáng vẻ chán nản của anh ấy

- Tôi biết rồi, anh yên tâm tôi không phải người hay nhiều chuyện.

Vì không muốn tiếp tục cái đề tài nhạy cảm này, ngay sau đó Hứa Mộ Nhan hỏi:

- Đúng rồi, chúng ta phải đi đâu tìm anh ấy?

- Bỗng nhiên tôi nhớ ra Bùi tổng có một thói quen, mỗi lần ở trong tình huống gặp phải chuyện khẩn cấp cần bình tĩnh lại, bình thường thì anh ấy sẽ đến. . ."

- Anh nói anh biết bây giờ anh ấy đang ở đâu sao?

Anh gật đầu một cái:

- Bây giờ tôi vẫn chưa chắc chắn lắm, chúng ta phải đến đó tìm thử. . .

- Vậy. . . công ty của các anh đã xảy chuyện cực kỳ khẩn cấp sao? - Vấn đề này liên quan chuyện làm ăn cơ mật, khả năng rất lớn cô sẽ không lấy được đáp án, nhưng vẫn không nhịn được hỏi ra miệng.

- Vâng, trước mắt có chút chuyện. - Quả nhiên, An Thần trả lời vừa hàm súc vừa đơn giản, vẻ mặt cũng khẽ có biến hóa, hình như không muốn nhiều lời.

- Đúng rồi, anh đi theo bên cạnh anh ấy làm việc đã lâu chưa?

- 5 năm rồi. - An thần vừa gật đầu vừa trả lời.

- Oa, lâu vậy! - Một nhân viên nguyện ý đi theo một ông chủ lâu như vậy, điều này chứng tỏ ở một mức độ nào đó anh ta là một ông chủ tốt đấy chứ?

- Chỉ vì, Bùi tổng rất có năng lực làm việc, ánh mắt chuẩn xác, làm lại việc nhanh, tàn nhẫn, chuẩn mực, cho nên đám nhân viên chúng tôi cũng nguyện ý vì anh ấy bán mạng. - Nói xong, nụ cười trên mặt An Thần sâu hơn, sau đó vòng xe qua một con đường lớn khác, Hứa Mộ Nhan ngắm nhìn ngoài cửa sổ theo hướng rẽ của anh. Người trên đường phố, chuyện và vật giống như đua ngựa thoáng một cái đã qua, cô bất tri bất giác suy đoán giờ phút này Bùi Lạp Minh đang làm gì. . .

- Thiếu phu nhân, chúng ta đến nơi rồi!