Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng Lừa Tình Thành Nghiện!

Chương 49: Tâm trí mơ hồ




- Là cô báo cảnh sát đúng không? Cô nói đi tại sao cô muốn gọi cảnh sát tôi? Nếu như không phải do cô, sao Hoắc Noãn lại bị bọn cướp kéo cùng nhau rơi xuống biển, đến hài cốt cũng không còn!

Anh đang nói vớ vẩn gì vậy?

Trong lòng Hứa Mộ Nhan kinh ngạc, chẳng lẽ anh coi cô là người khác?

Chỉ thấy Bùi Lạp Minh Nhất từng bước tới gần cô, mắt rất sắc bén giống như từng cơn gió thổi mạnh vào mặt của Hứa Mộ Nhan. Cô còn không kịp tránh né, một giây kế tiếp tay Bùi Lạp Minh đã ghìm thật chặt cổ họng cô rồi sau đó từng chút từng chút thắt chặt.

Đột nhiên hô hấp của cô ngưng trệ, đôi mắt trong veo nhìn anh chằm chằm nhưng một câu cũng không nói nên lời.

Mưa lạnh lùng rơi xuống, gió biển thê lương thổi qua.

Tầm mắt Hứa Mộ Nhan hơi mơ hồ, dường như không thấy rõ gương mặt trước mắt nữa. Gương mặt cô yêu giờ phút này đang từng chút cướp đi mạng của cô le..quy.don!

Không, cô không cam lòng, cô không thể cứ chết oan như vậy, làm người chết thay cho người khác!

Nhưng làm sao để cô tự cứu mình?

Cô nên làm như thế nào?

- Bùi tổng, Bùi tổng anh mau buông tay ra, như vậy anh sẽ giết chết thiếu phu nhân! - Lúc này An Thần trong xe vội vàng chạy ra, xông tới trước mặt bọn họ, vừa kéo tay Bùi Lạp Minh bóp chặt ở cổ Hứa Mộ Nhan ra vừa hét ầm lên.

Không bao lâu sau cảm thấy tay anh bóp chặt ở cổ mình đang từ từ buông ra, sau đó Hứa Mộ Nhan không chút do dự lập tức há miệng cắn Bùi Lạp Minh.

- A! - Một giây kế tiếp, một trận đau nhói tập kích toàn thân anh, dồn lực lên tay đẩy ra, cơ thể Bùi Lạp Minh lảo đảo lùi về phía sau mấy bước.

Mà trong nháy mắt suy nghĩ của anh rõ ràng hơn, ánh mắt mờ mịt nhìn gương mặt trước mắt này.

Sao lại. . . sao lại là Hứa Mộ Nhan. . .

Hứa Mộ Nhan bị đẩy ngã xuống đất cũng dần dần khôi phục ý thức, thở hồng hộc. Lúc này hít thở cộng với nước mưa cùng nhau lùa vào trong miệng, gương mặt sặc đến nghẹn không chịu được, nhưng trong khoảnh khắc này tức giận trong ngực dâng lên.

Cô đứng lên bước nhanh đi tới trước Bùi Lạp Minh, chợt giơ tay lên vung về phía gương mặt tuấn tú của anh hung hăng đánh một tát. Một tiếng tát trong mưa gió vậy mà lại cực kỳ vang dội!

Còn An Thần đứng một bên cũng bị tiếng tát đó làm chấn động, vẻ mặt kinh ngạc nhìn cô.

- Bùi Lạp Minh anh tỉnh táo một chút cho tôi! Anh nhìn bộ dạng bây giờ của anh xem, cần bao nhiêu yếu đuối thì có bấy nhiêu yếu đuối. Anh tự trừng phạt mình như vậy thì Hoắc Noãn sẽ sống lại lần nữa sao? Anh cho rằng mình là tiên tri, có thể đoán trước được nguy hiểm mà kịp thời ngăn chặn sao? Chuyện đã trôi qua nhiều năm như vậy, đã không có biện pháp cứu vãn nữa rồi, tội gì anh phải như vậy chứ! Chẳng lẽ anh không biết dáng vẻ anh thế này sẽ làm cho chúng tôi lo lắng đến cỡ nào sao? Nếu như Hoắc Noãn còn sống, cô ấy nhìn thấy bộ dạng chật vật như hôm nay của anh cũng sẽ coi thường anh! - Lời nói Hứa Mộ Nhan không tính là vang dội nhưng lại như sấm sét trong mưa gió, từng câu từng chữ oanh tạc ý thức của anh.

Giờ khắc này rốt cuộc Bùi Lạp Minh cũng thấy rõ gương mặt trước mắt, là Hứa Mộ Nhan!

Cô mới vừa cho anh một cái tát, đáng đánh!

Sau đó đột nhiên Bùi Lạp Minh không tiếng động cười nhẹ:

- Cô nói đúng, Noãn sẽ xem thường tôi, chính vì xem thường tôi nên cô ấy mới không trở lại tìm tôi!

Nói xong dưới chân Bùi Lạp Minh chợt lảo đảo một cái rồi sau đó ý thức dần dần rơi vào một vùng tăm tối. . .

- Bùi tổng, Bùi tổng anh tỉnh lại đi! - An Thần vội vàng chạy tới, đỡ Bùi Lạp Minh té trong mưa dậy.

Mong các bạn tôn trọng công sức của người dịch, không đọc truyện ở các web copy, chỉ đọc truyện này ở nguồn duy nhất là diễn đàn lê|quý|đôn.

Thấy thế, Hứa Mộ Nhan cũng giúp An Thần cùng nhau đỡ Bùi Lạp Minh lên xe.

Sau khi trở lại biệt thự, Hứa Mộ Nhan vội vàng bảo dì Dung nấu canh gừng, còn cô trước tiên phải giúp Bùi Lạp Minh thay quần áo đã ướt sũng.

Mà Bùi Lạp Thần ăn xong điểm tâm đã đi dạo phố với mẹ Bùi rồi, cho nên vào lúc này cô chỉ có thể tự mình ra tay giúp Bùi Lạp Minh thay đồ.