Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng Lừa Tình Thành Nghiện!

Chương 72: Anh ta muốn kết hôn sao?




“Tôi từng đọc qua một mẩu tin tức, có một nghiên cứu sinh kinh tế ở Luân Đôn nói rằng, muốn ở trong một thành phố mà gặp được người trong lòng tỷ lệ so với trong dải ngân hà tìm được Người ngoài hành tinh là như nhau, mà lúc đó, trong một trường đại học ở Luân Đôn cũng có một vị trợ lý kinh tế học cũng đã cùng một nhà khoa học dùng phương pháp toán học tính toán tỷ lệ xuất hiện người ngoài hành tinh trong dải ngân hà, có thể tỷ lệ phương trình, đến khi người đó đến tòa nhà tình yêu để để tìm kiếm tỷ lệ tình yêu, phát hiện kết quả cũng chỉ có 0,00034%...”

Hứa Mộ Nhan dùng một chút, vẻ mặt thành thật nói tiếp, “Nếu như chúng ta có duyên phận, vậy hãy để cho trời cao chứng minh đi!”

Cố Vĩ nhìn cô, mày rậm càng chau càng sâu, trong đôi mắt dấu chấm hỏi cũng ngày càng lớn.

“Ngày mai là chủ nhật, chúng ta sẽ không gọi điện thoại cho nhau, không hẹn trước, cũng không để bạn bè của đối phương biết hành tung của mình, chúng ta sẽ đi theo tim của mình.. nếu như... nếu như vào sáu giờ tối mai, trước thời điểm trò chơi kết thúc, chúng ta vẫn có thể gặp nhau, như vậy.. chúng ta liền bắt đầu quen nhau..”

“Trò chơi duyên phận?” Anh lập tức giương nhẹ khóe miệng lặp lại, rồi su đó, từ chối cho ý kiến nhìn cô hỏi, “Đây thật là một ý tưởng điên cuồng, em nhất định phải làm như vậy sao?”

Hứa Mộ Nhan ngắm nhìn tròng mắt đen của anh, khẽ gật đầu, “Hãy để cho trời cao quyết định đi, xem xem em cùng anh rốt cuộc là lướt qua nhau hay là sẽ gặp nhau...”

Cố Vĩ ngưng mắt thật sâu nhìn cô, trong mắt pha rất nhiều suy nghĩ phức tạp, cuối cùng, đơn giản thốt ra một từ “Tốt!”

Ở trên địa cầu này có hơn sáu tỷ nhân khẩu, hai người gặp mặt tỷ lệ chỉ có sáu tỷ trên một người trên một mét vuông, có người nói tỷ lệ này so với tỷ lệ bị sét đánh còn thấp hơn, cho nên Hứa Mộ Nhan biết tỷ lệ bọn họ không gặp nhau sẽ rất lớn...

Ngày hôm sau, thời tiết cực kỳ tốt, ánh mặt trời ấm áp chiếu từng tia sáng trong suốt vào cửa sổ thủy tinh, chiếu cho cả phòng đều là ánh nắng.

Trước khi đi ra khỏi nhà cô còn cố ý để điện thoại di động ở nhà, nếu đã đem quyết định giao cho ông trời, cô quyết định mình không cần nhớ quá nhiều.

Mang theo máy ảnh, cô giống như những người khách du lịch, thừa dịp “Trò chơi duyên phận” này, nghĩ kỹ sẽ đi hết một vòng thành phố A.

Từ khi bước một bước bắt đầu ra cửa, cô quyết định đi theo hướng ngược với kim đồng hồ, cũng không có nguyên nhân gì đặc biệt, cũng chỉ đơn thuần là làm theo suy nghĩ, không phải chuyện gì cũng cần có nguyên nhân.

Nếu như xe buýt đi về phía Bắc là số 12 thì cô sẽ lựa chọn ngồi trên chuyến xe số 11, có hướng ngược lại, cô đi bộ nếu như gặp bất kì ngã rẽ nào thì cô cũng sẽ cố ý rẽ về phía bên trái, đi tham quan ở trong viện bảo tàng cũng vậy cô luôn luôn chọn rẽ về bên trái...

Sau đó cứ như vậy, đi, đi dạo, giống như một chú cá nhỏ dưới đáy biển, đi giữa dòng người nhộn nhịp.

Thành phố A nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ,nhưng muốn gặp gỡ một người cũng không phải chuyện dễ dàng.

Ở thời điểm Hứa Mộ Nhan đang suy nghĩ lung tung, tầm mắt cô không khỏi dừng lại tại một cửa hàng cách chỗ không xa gọi là ‘Duyên phận’.

Vì tên như vậy nên cô cũng không tự chủ được mà bước vào.

Cửa tiệm nho nhỏ như vậy nhưng lại chật ních người, có vài người cắm cúi đầu xuống bàn viết vài chữ vào trên thẻ gỗ, lại có mấy người tụ tập lại bên cạnh nơi treo thẻ để chọn thẻ trưng bày.

Hỏi thăm khách hàng thì cô mới biết tất cả những thẻ gỗ này đầu được ông chủ đích thân trang trí, trên thẻ hoa văn cũng duyên phận lại có quan hệ, khách có thể tự lựa chọn cho mình một tấm thẻ ưng ý, ở trên tấm thẻ viết lên suy nghĩ trong lòng, viết xong sẽ treo lên trên một cái cây màu trắng như cây thông noel bên cạnh cầu thang, cây này là ‘cây duyên phận’.

Nghe nói, làm như vậy nguyện vọng sẽ được thực hiện.

Linh nghiệm như vậy sao?

Cô không biết, nhưng, cô vẫn sẽ viết.

Nói thật là cho tới tận bây giờ cô mới biết đến chỗ như này, thì ra một người khi đụng phải chuyện tình cảm sẽ đặc biệt yếu ớt, cô cũng chỉ là không muốn tổn thương Cố Vỹ....

Cho nên ở thời điểm đó cô đã do dự, luôn hi vọng có thể nhắm lại giao tất cả cho ông trời quyết định đi..

Bước ra khỏi ‘duyên phận’, Hứa Mộ Nhan giơ tay lên nhìn đồng hồ một chút, thì ra đã hơn chín giờ, ngẩng đầu lên nhìn đèn đường xếp thành một hàng chỉnh tề, không tự chủ được nhìn những người qua đường không dứt trước mặt mình....

Đột nhiên, phía sau cô nàng không hiểu bị ai khẽ đẩy đụng vào, tờ giấy mới vừa nãy cô viết ở trong tiệm vẫn chưa được lồng vào trong bao giấy giờ đã tán loạn, người đụng vào cô trên mặt hiện lên áy náy nhận lỗi với cô, cũng cùng cô cong người xuống, nhặt giấy rơi trên mặt đất lên.

Hứa Mộ Nhan nhìn lại thẻ trên tay mình, màu trắng ban đầu đã bị nhiễm nhàn nhạt viết bẩn.

Khi trời càng ngày càng gần đến sáu giờ tối, thì trong lòng cô giống như có sương mù giăng kín, giống như ngày càng dày đặc.

ở dưới ánh chiều tà cuối cùng, cô mang theo tâm sự nặng nề, ngồi lên xe buýt đi về nhà.

Ngay cả khi cô đã dự liệu được kết quả của trò chơi duyên phận này sẽ đi đến kết thúc, nhưng cô vẫn lo lắng cho Cố Vỹ, sợ anh đau lòng quá mức...

Nhưng ngoài dùng phương pháp này để cắt đứt niệm tưởng của anh, thì cô đã không nghĩ ra cách nào tốt hơn để trả lời anh...

Xe theo một đường lay động, cô ngưng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn cảnh vật của thành phố đang lay chuyển về phía sau, tỉ mỉ nhớ lại những quá trình rất nhỏ giữa cô và Cố Vỹ, hội tụ lại thành một bữa tiệc...

Vậy mà, bình thường đi qua bữa tiệc chính là không tránh được tan rã...

Giống như ‘trò chơi duyên phận’ hôm nay đã được miêu tả sinh động đến khi kết thúc...

Khi xuống xe buýt, cô liếc nhẹ đồng hồ trên tay, sau đó từng bước một đi theo con đường quen thuộc đi về nhà...

Thời điểm đến gần dưới nhà, cô lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc dưới lầu nhà mình, anh yên tĩnh đứng tại đó, kinh ngạc nhìn nhìn cô.

Hôm nay đội một chiếc mũ cô chưa từng thấy qua, có kí hiệu hình chữ V màu hồng, áo trắng cùng quần tây màu trắng, cách ăn mặc này có chút giống với nam chính trong phim Hàn, mặc dù tác phong không ngắn gọn trầm ổn giống thường ngày, nhưng vẫn như cũ không thể làm sao lãng đi vẻ nho nhã xuất sắc của anh.

Hứa Mộ Nhan cũng đứng ở nơi đó, lặng lẽ trầm mặc không nói gì đưa mắt nhìn nhìn anh.

Cô biết anh đang vì kết quả như vậy mà đau khổ...

Chỉ cách trong gang tấc, cô cùng anh cứ như vậy mà cùng im lặng trong mười mấy giây...

Rốt cuộc thì vẫn phải có người đánh vỡ sự trầm mặc này, trong ngực Cố Vỹ không kìm được đột nhiên vọt tới một hồi đau lòng, lại một lần nữa hít vào thật sâu. Tự nói với chính mình, được rồi, bởi vì trò chơi đã kết thúc cũng nên nói lời tạm biệt thôi

Sau đó, anh từng bước từng bước một đi gần về phía cô, khóe miệng khi đến gần cô cũng từ từ giương lên, có làm ra vẻ nhẹ nhõm hướng về phía cô mỉm cười nói, “Hôm nay mệt chết đi được!”

Hiển nhiên, nụ cười của Cố Vỹ cũng không thể nào phát huy được bất kỳ tác dụng nào của sự hóa giải, trong đôi mắt trong suốt của Hứa Mộ Nhan hiện lên một tia bất đắc dĩ.

“Thật xin lỗi, em....”

“Em không cần phải nói cái gì đâu, bởi vì anh biết tiếp theo em sẽ nói gì.”

Cô ngẩn ra, đau lòng nhìn anh, đi lên trước nhìn gương mặt đẹp trai của anh, nghẹn ngào ở cổ họng làm cho cô nhất thời không thể nói ra được một câu nào...

Cô đúng là vẫn đả thương đến trái tim của anh...

“Anh đột nhiên nhớ tới còn có việc, em về sớm một chút nghỉ ngơi đi!”

Một hồi gió lạnh, cuốn lá cây trên mặt đất đi xa, cũng làm rối loạn tóc của cô, Cố Vỹ chậm rãi đưa tay phải ra, nhẹ nhàng vì cô vuốt lại vài sợi tóc đang toán loạn, “Lên đi!”

“Anh cũng mệt mỏi rồi.”

Cố Vỹ không trả lời, ánh mắt như cũ vẫn dừng trên khuôn mặt của cô, “Em biết không, động tâm không phải lúc nào cũng xảy ra, đặc biệt là đối với một người như anh.”

Dừng một chút, anh nói tiếp, “ Nghỉ ngơi thật tốt, bái bai.”

Nhìn bóng lưng của Cố Vỹ, Hứa Mộ Nhan khẽ thở dài một hơi, trả lời như vậy đối với tất cả mọi người đều được, không phải sao?

Sáng sớm thứ hai, khi Hứa Mộ Nhan đến công ty chỉ thấy từng tốp nhân viên nữa đang nói chuyện thành một đoàn, vừa nói vừa cười rất náo nhiệt.

“Mọi người không phải làm việc sao?” Cô tò mò đi đến bên cạnh một nhóm người hỏi.

“Mộ Nhan, cô đến thật vừa đúng lúc, chúng tôi đang ói về tin tức sáng nay, chủ tịch tập đoàn Bùi thị Bùi Lạp Minh sắp tới sẽ cử hành hôn lễ ở thành phố A rồi, cũng không biết người phụ nữ nào có may mắn này đây?”

“Đúng vậy, đúng vậy, không ngờ tổng giám đốc của chúng ta lại có nhiều phụ nữ theo đuổi nhiều như vậy.”

“Đúng vậy, mau cho tôi xem thêm một chút, mới vừa nãy tôi không có thấy rõ người phụ nữ đó có bộ mặt như thế nào.”

“Cô khoogn phải là thôi.... Ừ, đều là quốc sắc thiên hương, chậc...”

Những nữ đồng nghiệp này bọn họ bàn luận giống như viên đạn nặng ký từng cái một oanh tạc ý thức của Hứa Mộ Nhan, cùng suy nghĩ, đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, không biết chuyện gì...

“Mộ Nhan, cô sững sờ cái gì gì vậy, mau cùng chúng tôi nhìn người nọ đi.” Một nữ đồng nghiệp trong đó cầm lên quyển tạp chí bát quái đưa tới trước mặt cô, Hứa Mộ Nhan liền liều mạng đè kinh ngạc xuống đáy lòng, cúi đầu nhìn về phía tạp chí, tiêu đề là những chữ màu đỏ thật to viết: Tuyệt sắc giai nhân, người nào sẽ được gả vào hào môn?

Tuần san này đúng là làm đủ mọi chiêu trò, làm mấy danh sách, có một nữ minh tinh thực lực so với Hoắc Noãn là tương đối, bao gồm cả tướng mạo, gia thế, trình độ học vấn, còn có người soi cả quan hệ bạn bè, thân quen, thậm chí còn mời chuyên gia có kinh nghiệm trong nghề để phân tích xem ai thích hợp với Bùi Lạp Minh nhất.

Trừ đó ra, dĩ nhiên không thiếu được hình, tạp chí đăng mấy bức ảnh Bùi Lạp Minh đi dạo phố cùng một vài nữ minh tinh, quả nhiên tin tức rất có giá trị, cả bài báo viết ước chừng khoảng sáu trang.

Lật xem thì hứa mộ nhan lại bị một bức hình làm cho hấp dẫn.

Đó là hình ảnh Bùi Lạp Minh thân mật hôn lên trán của Hoắc Noãn, từ hình chụp có thể thấy đây là trên đường chụp trộm được, trong hình, anh mặc một bộ quần áo thoải mái, còn trên người Hoắc Noãn mặc một chiếc áo T-shirt trắng có in một chữ DKNY màu đen đằng trước, phối với quần bò rách trên hai đầu gối, cùng giày thể thao adidas, hơn nữa còn đội thêm một cái mũ lưỡi trai.

“Mộ Nhan, Mộ Nhan, cô làm sao vậy? Sao sắc mặt lại đột nhiên khó nhìn như vậy?”

Chỉ thấy lúc này, cả người Hứa Mộ Nhan như không còn trọng lực, cả người lui hẳn về phía sau, nếu không phải sau lưng còn có những đồng nghiệp nữ khác đang đứng, chỉ sợ là cô đã ngã xuống đất rồi.

Cô chỉ cảm giác hô hấp của chính mình như đang bị một bàn tay vô hình nào đó chặn lại, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể tắt thở, huyết sắc trên mặt như đang bị hút sạch, hiện lên một mảng trắng xanh.

“Mộ Nhan, Mộ Nhan! Cô làm sao vậy, tỉnh dậy.”

“Mộ Nhan!”

“Tất cả đều ở đây tụ tập cái gì, không cần làm việc sao?”

Đúng lúc này, một âm thanh lạnh lùng vang lên, đám người đang hò hét ầm ĩ nhất thời yên tĩnh lại, rối rít nhìn đến hướng có âm thanh phát ra.