Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút

Chương 10: Khi nào luyện rành kỹ xảo thì tới tìm tôi! (4)




Lúc này, thân thể hắn vẫn trần truồng, Văn Hinh ngồi trên người hắn, muốn động cũng không dám động, gương mặt mắc cỡ đỏ bừng.

Thấy bộ dạng thẹn thùng không dứt của cô, trong lòng Du Thần Ích khẽ động, sau đó nâng cằm cô lên, châm chọc nói: "Sao lại xấu hổ như vậy? Thế này làm sao lên giường phục vụ tôi, hả?"

Từ ngày đầu tiên cô bắt đầu theo dõi hắn, hắn cũng đã chú ý tới cô, tự nhiên cũng biết mục đích của cô.

Nghe vậy, Văn Hinh bỗng chốc hoàn hồn, hận không thể lập tức cho mình hai bạt tai.

Đúng vậy, cô tới đây là có mục đích, không phải dẫn hắn lên giường để mình mang thai sao, hôm nay nhìn thấy hắn cùng người phụ nữ khác ở chung một chỗ, cô lại xấu hổ gì chứ.

Nghĩ đến đó, cô lập tức thu hồi cảm xúc ngượng ngùng của mình, khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười quyến rũ.

Cô vươn tay, nhẹ nhàng sờ lên mặt của hắn, từ lông mày, đến mũi, đến đôi môi, cuối cùng trượt xuống lồng ngực trơn bóng của hắn, nhẹ nhàng vẽ vòng tròn trên đó.

Du Thần Ích nhìn vẻ mặt lẳng lơ của cô, tâm thần hắn hoảng hốt, sau đó, ánh mắt bỗng trầm xuống. Hắn bắt được bàn tay nhỏ bé đang trêu đùa hắn, kéo cô tới gần mình, trong mắt lóe lên ánh sáng nguy hiểm, "Cô muốn lên giường với tôi như vậy sao? Chẳng lẽ, cô quên đêm đó tôi đã làm gì cô sao? Cô không sợ?"

"Nếu sợ tôi sẽ không lưu lại". Văn Hinh nói xong, trên mặt vẫn nở nụ cười động lòng người.

Nghe vậy, Du Thần Ích nhíu mày, lộ ra vẻ mặt hứng thú dạt dào, sau đó nói: "Vậy sao, vậy để tôi xem lá gan cô lớn bao nhiêu". Nói xong, hắn đứng dậy sửa sang quần áo của mình, sau đó, kéo Văn Hinh rời khỏi quầy rượu.

Xe chạy với tốc độ chóng mặt, dọc theo đường đi, Văn Hinh không nói gì, cũng không lộ ra biểu tình sợ hãi, bộ dáng kia, giống như mặc cho Du Thần Ích muốn đưa đi đâu thì đưa.

Cuối cùng xe dừng trước một quán rượu, Du Thần Ích đi đến một căn phòng xa hoa, vừa vào phòng, hắn liền nằm lên giường lớn, sau đó nhíu mày mang theo ý khiêu khích nhìn Văn Hinh, "Muốn lên giường của tôi, phải xem cô có đủ quyến rũ hay không"

Văn Hinh nghe vậy thì sửng sốt, ngơ ngác nhìn hắn, đột nhiên hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, khuôn mặt xấu hổ đến đỏ bừng.

Hắn muốn cô chủ động quyến rũ hắn, khơi lên hứng thú của hắn sao?

Mặc dù cô kích động muốn trốn chạy, nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới, đây có lẽ là cơ hội duy nhất của cô, vì vậy ráng nhịn xuống.

Trước đây, cô làm nhiều chuyện như vậy, không phải là vì ngày này sao!

Chỉ cần lần này thành công, thành công mang thai đứa bé của hắn, cô có thể có năm trăm vạn, Văn gia cũng được cứu rồi.

Nghĩ đến đó, cô cố gắng buông rơi ngượng ngùng, vừa đi về phía hắn, cô vừa bắt đầu động thủ cởi quần áo của mình.

Phía sau cô, quần áo rơi đầy trên mặt đất, khi cô dừng ở bên giường thì trên người cô chỉ còn bộ nội y.

Cô thấy Du Thần Ích đang chờ động tác kế tiếp của cô, hắn nhướng mày mang theo gương mặt hứng thú quan sát thân thể của cô, khóe miệng vẫn chứa đựng nụ cười xấu xa, giống như khinh thường, hoặc như giễu cợt.

Lần này, cô lại do dự, đứng bên giường, đột nhiên không biết phải làm thế nào.

"Sao vậy, hối hận?". Nhìn thấu sự do dự của cô, Du Thần Ích mỉa mai, sau đó muốn đứng lên rời đi.

Văn Hinh lập tức đè thân thể hắn xuống, sau đó dán thân thể mình lên, hơn nữa còn dán môi mình lên môi hắn, học theo phim truyền hình, hôn không lưu loát.