Tổng Giám Đốc Rất Sủng Cục Cưng Bé Nhỏ

Chương 28: Hy vọng tốt đẹp, thực tế rất gian nan




Lạc Mật Mật thở hổn hển nhìn chằm chằm Lạc Thiểu Trạch, sắc mặt đỏ bừng. Cô không nghĩ tới, ở vấn đề này Lạc Thiểu Trạch lại có thể sảng khoái như vậy chắp tay tặng cô cho người khác như vậy, làm cô bất ngờ hơn nữa là rất đau lòng.

Chẳng lẽ trái tim của cô anh ấy không hiểu sao? Cần gì muốn dùng những thứ này tới làm tổn thương trái tim cô ?

Cô một mực vẫn luôn chờ anh, còn anh thì đến bao giờ thì mới có thể nhìn rõ trái tim của mình đây?

Lạc Thiểu Trạch, người em thích là anh, từ khi còn nhỏ em đã thích anh, từ khi biết rõ anh không phải là anh ruột của em thì em liền quyết định, cả đời này chỉ thích một mình anh, chỉ gả cho một mình anh, vậy mà anh lại có thể. . . . . .

Hốc mắt Lạc Mật Mật đỏ ửng từ từ dâng trào những giọt nước mắt, bộ dáng giận dữ không ngăn được nét mặt đau khổ, cô sắp không kiềm chế được nữa rồi.

Lạc Thiểu Trạch giương mắt nhìn chăm chú vào Lạc Mật Mật, hồi lâu nói không ra một chữ. Anh làm sao mà có thể không biết, cô bé trước mắt này yêu mình sâu đậm, anh như thế nào lại không hiểu, bản thân mình nhiều năm vẫn chỉ có hình bóng này. . . . . .

Cô hiểu lầm anh.

Anh sỡ dĩ làm như vậy, chỉ là muốn dùng một loại phương thức khích lệ khiến cô bé này biết khó mà lui hoặc là cố gắng hăm hở tiến lên, mà muốn anh dâng cô cho Nhãn Kính Nam kia, ai cũng đừng nghĩ.

Bởi vì anh còn chưa từ bỏ.

Nhưng bây giờ còn chưa thể nói cho cô biết.

"Thiểu Trạch, tôi nghĩ hay là thôi đi!" Nhãn Kính Nam cúi đầu loay hoay ngón tay, "Thật ra thì tôi cho là tình yêu không thể dùng tiền bạc để so sánh, nếu như vậy đã không còn là tình yêu.

Huống chi, sau này tôi muốn làm một nhiếp ảnh gia tự do, không biết lúc nào mới có thể kiếm đủ mười triệu như lời anh. . . . . ."

"Cám ơn anh buông tha cho tôi!" Lạc Mật Mật đôi tay dùng sức đặt trên bàn, hung dữ trừng mắt hắn, trong lòng sáng tỏ từng hàm ý của hắn.

Mặc dù biết coi như người khác đang giúp mình sắp đặt tương lai, cô cũng sẽ không đồng ý,hơn nữa Lạc Mật Mật cô còn chưa cho phép người khác áp đặt xiềng xích trước cho mình.

"Nhìn thấy không? Anh cũng không nhìn một chút hắn là người nào mà anh muốn đẩy em ra, anh cũng quá ác độc rồi đó?" Lạc Mật Mật tức giận xoay mặt không nói lời nào nhìn Lạc Thiểu Trạch

". . . . . ." Mặt Lạc Thiểu Trạch không chút biểu cảm nhìn Nhãn Kính Nam, không nói lời nào.

"Hy vọng tốt đẹp, thực tế rất gian nan." Nhãn Kính Nam cầm máy chụp hình lên, nhìn Lạc Thiểu Trạch cùng Lạc Mật Mật đầy ẩn ý, xoay người rời đi.

Lạc Mật Mật nhìn bóng lưng Nhãn Kính Nam đi xa, trong lòng thoải mái hơn rồi.

Nhưng khi nhìn người trước mặt là người luôn trong tâm trí mình, trong lòng lại không biết ở đâu ra lửa giận

Lạc Mật Mật cầm túi xách lên, chuẩn bị rời đi, cô cũng không muốn ở đây nhìn thấy cái người không lương tâm này đùa giỡn cô nữa.

"Mật Mật, học tập ở trường tốt chứ?" Lạc Thiểu Trạch nhìn bóng lưng thanh tú kia, chậm rãi phát ra giọng nói từ tính.

Lạc Mật Mật dừng bước, trong lòng như bị ai đó siết chặt.

Thì ra người đầu gỗ kia còn quan tâm cô, vậy tại sao còn cố ý làm tổn thương trái tim cô. Đáng giận, thật là đáng giận đến cực điểm.

"Ai cần anh lo."

"Nếu như học không vui hoặc là có người gây bất lợi cho em, em phải nói cho anh biết."

Nghe những lời này, Lạc Mật Mật vọt một cái xoay người, khinh thường nhìn lướt qua, "Nói cho anh biết có thì làm được gì? Anh chỉ biết đưa em cho người khác, còn không bằng tự em xử lý."

"Chính là em muốn đùa dai? Mật Mật, anh biết em không thích trường học này, vậy ngày mai em chuyển trường đi, anh sẽ làm thủ tục giúp em."