Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 3: Lời hứa hẹn




“ Hahaaaa.......... Cảm giác rung lắc, cảm giác sợ hãi, cảm giác có thật nhiều người chết thật là vui nha...” Một giọng nói sung sướng vang lên, kèm theo âm thanh thô bỉ.

“A. Là anh ta.”- Dương Tuấn Vũ giật mình thốt ra.

“Là ai thế anh? Người quen của anh à?”- Lâm Nhược Khê thắc mắc.

“Không. Là người ngồi cùng anh. Anh ta từ lúc lên máy bay cứ đi đâu suốt, tới giờ mới xuất hiện. Nói mấy câu thật bệnh hoạn mà. Có ai chết mà vui như anh ta chứ. Chả lẽ...”- Dương Tuấn Vũ chợt nghĩ tới một khả năng chỉ diễn ra trong phim hành động.

“Đm, chả lẽ lại là thật? Thế thì cũng quá nhọ cho mình đi. Lên đúng chuyến bay này, được đóng phim điện ảnh lần cuối trước khi chết nữa chứ.”

“ Chả lẽ... chả lẽ gì hả anh?”- Lâm Nhược Khê thắc mắc.

“ Ừm. Thì anh nghĩ đến một khả năng....”

Đúng lúc này giọng nói khó nghe ấy lại vang lên, kèm theo sự khoái chỉ bệnh hoạn: “ Các vị thật là hạnh phúc nha, được có mặt trên chuyến bay này, nơi đây đang diễn ra một sự kiện hết sức thú vị.

Đấy là nổ bom trên máy bay. Haha. Có nghe thấy chứ. Nhớ lại chưa? Đúng thế. Là tao mang bom làm nổ cánh máy bay đấy....hahaha thật là vui. Trước khi chấm dứt cái cuộc sống khốn nạn này lại có nhiều người đưa tiễn thế. Cả đời cô đơn đến lúc cuối lại có mọi người đi cùng.. haha.. thật sướng..”- Khuôn mặt có chiếc sẹo sâu hoắm kéo dài từ trán tới cằm làm mặt hắn như chia làm hai nữa. Nụ cười làm nếp nhăn trên mặt có thể kẹp chết cả con ruồi nếu nó không may đậu lên đấy. Kết hợp với giọng the thé quái dị làm người ta sởn hết cả tóc gáy. Ai cũng biết hắn, đúng, chính là một kẻ điên.

“Thằng khốn, mày muốn chết thì có bao nhiêu cách chết sao lại kéo theo chúng tao?”

“ Đúng thế, mày làm thế không sợ phải xuống địa ngục à?”

“Đồ vô nhân tính, đồ khốn kiếp”

...

Tiếng âm thanh mắng chửi vang lên, nhưng máy bay rung lắc dữ dội, chả có ai có sức để đánh cho tên điên kia một trận, mọi người chỉ đành oán hận, chửi rủa, nhưng hắn vẫn cười ha hả như nghe thấy những âm thanh vui tai. Thật quá bệnh hoạn. Mà kể cả “bệnh” này có “hoạn” cũng không khỏi.

“Ài”- Dương Tuấn Vũ thờ dài. Điên cũng có đủ kiểu nha. Chỉ có thể tự trách bất hạnh thôi. Mà sao hắn mang được bom lên máy bay chứ. Có điều gì đấy không ổn? Chẳng lẽ hắn có đồng bọn? Nhưng mà ai lại đồng lõa với kẻ điên này đi hãm hại nhiều người vô tội làm gì chứ? Chắc chắn không đơn giản. Mà thôi, dù gì cũng sắp xong đời rồi, nghĩ ra cũng có tác dụng gì đâu.

Chợt có âm thanh dịu dàng vang lên bên cạnh, Lâm Nhược Khê hỏi: “ Nếu được quay lại em thật muốn thử được yêu anh, có được không?”

Dương Tuấn Vũ giật mình, tai mình hỏng rồi chăng? Hay cô bé này sắp chết nên sợ quá đầu cũng hỏi luôn rồi?: “Em nghĩ sao lại nói vậy? Anh với em chỉ vừa mới gặp nhau thôi mà?”

“Hì hì. Nhưng em cảm giác anh là một người rất tốt, không hiểu sao nhưng em lại thấy rất an toàn khi ở bên cạnh anh. Hơn nữa em cũng chưa có yêu ai, trước khi chết có lẽ đấy là điều mà em tiếc nuối nhất. Mà anh trả lời em đi. Nếu thời gian quay ngược trở lại, để em được gặp anh thì em muốn được yêu anh. Ừm. Chính là vậy. Có được không?” – Đôi mắt trong veo của Lâm Nhược Khê nhìn chặt anh.

Anh hơi lung túng. Rồi chợt nghĩ “Ừm, nguyện vọng cuối đời của em anh cũng không nên nói không nhỉ?”

- Hắn băn khoăn, rồi hạ quyết tâm- “Dù gì cũng không phải thật, cứ nói làm cô bé thỏa mãn nguyện vọng cuối cùng cũng tốt. Mong em kiếp sau thật vui vẻ.”

“Ừm. Anh được chứ. Nếu có cơ hội anh và em sẽ thử làm một đôi nha.”- Dương Tuấn Vũ cười cười.

“Yeah!!! Cuối cùng cũng có người yêu rồi.” Hì hì. Cô vui vẻ reo lên rồi ôm chặt anh.

“ Đúng là vẫn còn trẻ con mà,...ừm.. đúng là vẫn có chỗ đã lớn. Hắc hắc”

“Cảm ơn anh. Anh thật tốt.”- Lâm Nhược Khê nói nhỏ.

“Chúc em kiếp sau sẽ luôn vui vẻ nhé”- Dương Tuấn Vũ thầm cầu chúc.

Hắn chợt nhận ra, cô bé này đã làm hắn buông bỏ tất cả phiền muộn trước kia, giờ phút này hắn chẳng còn bận tâm gì về những ngày tháng khó khăn, buồn vui trước kia nữa. Một cô gái nhỏ cứ thế chạm nhẹ vào một góc sâu thẳm linh hồn Dương Tuấn Vũ.

“Ầm..................” Tất cả chấm hết. Chiếc máy bay mang theo bao con người. Có người tốt, có kẻ xấu, nhưng rồi ai chẳng phải trải qua cái chết. Có lẽ chỉ khi nào cuối đời, con người ta mới quay trở lại ban đầu. Cái gọi là “Nhân chi sơ, tính bổn thiện.” Ai mới sinh đều là đưa trẻ ngây thơ, vô tri, vô tội. Trải qua dòng đời nhiều toan tính, nhiều lo âu, vì lợi ích mà tranh giành nhau rồi mới phân ra kẻ hiền, kẻ ác. Nhưng rồi tất cả rồi cũng sẽ trôi theo dòng sông của lịch sử, tan vào trong hư vô. Có lẽ cuộc sống một đời, một kiếp, cũng là một loại trải nghiệm.

Ngày 9/9/2020, máy bay MH399 rơi... tất cả mọi người.....

“A.!!!” Lắc lắc đầu, cố gắng vận công kéo hai cái mí mắt dính chặt như keo dính lên. “Chắc lúc máy bay lao xuống tiếp đất, à tiếp nước, à tiếp sàn máy bay... bằng đầu đây. Chết xong rồi vẫn thấy đau đầu là sao.”

Hắn xoa xoa đầu, cảm thấy tay chân giã rời:“**, đừng bảo thành mà tàn phế chứ.”

Mở mắt ra thấy ánh sáng chiếu thẳng vảo mắt, Dương Tuấn Vũ nhíu mày, nhắm chặt mắt, rồi tí hí mở ra để thích ứng ánh sáng. “Ờ. Chả lẽ được lên thiên đường tắm nắng. Thật là tốt nha.” Hắn đắc ý thầm nghĩ. “ Sống cả kiếp đen thui, may quá khi chết rồi lại có bất ngờ được thăng lên thiên đường nha. Hay là ai càng khổ càng dễ thăng thiên.” Hắn xoa cằm.

“Biết đâu lại mọc cánh thiên thần?” Hắn lắc lắc cái lưng, sờ sờ mấy cái xương sườn từ trước ra sau, chỉ thấy xương sườn đốt nào hiện rõ đốt đấy chứ chẳng thấy cánh đâu.

“Ừm. Có khả năng lên thiên đường cũng chưa chắc được thành thiên thần có cánh nha. Có khi phải khổ gấp mấy lần mình mới có cánh, có khi kiếp trước còn cụt tay nên mới được ban cánh ấy chứ. Thế thì mình cũng không muốn có cánh.” Hắn bi ai thâm nghĩ.

“ Có tay đã thảm lắm rồi, kiếp trước mình không có tay chắc siêu cấp thê thảm mất. Thật khâm phục những thiên thần có cánh nha. Đúng là không dễ dàng gì. Không dễ dàng gì.” Hắn lầm bẩm.