Tổng Giám Đốc Tôi Không Bán

Chương 6: Lại vui vẻ như vậy?




Cô hít một hơi thật sâu, lại nói, "Mẹ, con cùng người đi gặp. . . . Ông ta." Cô cố gắng nói ra hai ba chữ cô không muốn nói.

"Vũ Vi?"Mẹ Đồng kinh ngạc nhìn Vũ Vi, con gái bà có bao nhiêu cường quật bà so với bất cứ kẻ nào hiểu rõ nhất, bà cho rằng cho dù người kia có chết đi,Vũ Vi đều sẽ không nhìn ông ta, nhưng không nghĩ tới Vũ Vi lại chủ động muốn đi gặp ông ta. Trong lòng cực kỳ vui vẻ, trong mắt cũng lộ ra vẻ vui mừng ."Vũ Vi, cám ơn con đã đồng ý tha thứ cho ông ta."

Vũ Vi cười nhàn nhạt với mẹ, "Mẹ, mẹ hiểu lầm rồi , con đi gặp ông ta, không phải bởi vì con tha thứ cho ông ta , mà là con không muốn nhìn mẹ thương tâm mà thôi." Nói xong, cô hừ lạnh trong long nếu như người đàn ông kia có chết trước mặt cô thì cũng chẳng quan tâm.

Hai mẹ con ăn xong điểm tâm, liền kêu xe đi đến tòa thành thị ngoài vùng ngoại ô.

Lên xe mẹ Đồng đưa tấm hình cha cô cho cô xem, lại kể sơ qua tình trạng của ông ta cho Vũ Vi, căn bản Vũ Vi không muốn nghe bất cứ chuyện gì có liên quan tới ông ta,nhưng là cô sợ mẹ buồn, liền nghe. Cha của cô tên là Sở Quốc Vĩ, cưới một thiên kim Xa Lan làm vợ, bọn họ còn có một cô con gái đáng yêu tên là Sở Xa.Bà biết được bệnh tình Sở Quốc Vĩ nguy kịch là do Xa Lan thông báo.

Xuống xe, Vũ Vi đỡ mẹ dọc theo đường đi, không bao lâu, bọn họ đến một tòa biệt thự. Mẹ Đồng dừng bước nhìn bản số ở trước cửa biệt thự.

"Là nơi này sao?" Vũ Vi hỏi mẹ Đồng.

Miệng Mẹ Đồng mấp máy. Con ngươi lộ ra vẻ thương cảm, bà gật gật đầu.

Nhìn ngôi biệt thự trước mặt, Vũ Vi ngây ngẩn cả người, cô thật không ngờ cha ruột của mình lại ở trong ngôi biệt thự này,càng không nghĩ đến ông ta có tiền như vậy. Trong lòng cô càng thêm tức giận, cha cô có tiền như vậy, lại không cho cô dù chỉ một đồng.

Cô quay sang nhìn mẹ, người mình yêu thương nhất liền cùng người khác ở trong ngôi biệt thự, lại không thể gặp nhau, đây là một chuyện đau đớn a!

Mẹ Đồng nhìn ngôi biệt thự, sau đó đi tới cửa nhẹ nhàng ấn chuông.

Một người hầu trung niên liền tiếp điện thoại, "Bà khỏe, đây là biệt thự Sở gia, xin hỏi bà là. . . ?"

"Đồng Kỳ." Mẹ Đồng tự giới thiệu bản thân mình, sau đó tựa như là sợ đối phương không mở cửa cho họ, bà lại bổ sung thêm một câu, "Là bà Sở mời tôi tới đây."

‘ Răng rắc ’ một tiếng,cửa biệt thự được mở ra.

Mẹ Đồng nhanh bước vào biệt thự, Vũ Vi theo sát phía sau.

Người phụ nữ mặc đồng phục hầu đi đến trước mặt Đồng Kỳ cùng Vũ Vi, lễ phép đưa tay ra hiệu xin mời, "Mời vào bên trong."

Vũ Vi đỡ mẹ đi vào đại sảnh biệt thự, mới vừa tiến vào đại sảnh nghe được từng đợt tiếng nói cười. Người đàn ông cùng phụ nữ .

Vũ Vi cùng mẹ Đồng sững sờ một chút, trong nhà đang có người bệnh nặng vẫn còn cười vui vẻ đến như vậy sao?

Họ nhìn theo nơi phát ra tiếng cười, nhìn thấy một đôi nam nữ trung niên đang ngồi song song trên ghế sofa da. Hai người đang vui vẻ trò chuyện về cái gì đó, trên mặt hai người đều hiện ra vẻ tươi cười.

Bộ dạng người đàn ông trung niên đoan chính, mặt hình chữ quốc, mày rậm mắt to, độ khoảng gần năm mươi tuổi, trên người ông ta lại phát ra một vẻ thành thục mị lực, không thể phủ nhận ông ta thật là đẹp trai, tuy nhiên trải qua năm tháng cùng trên ảnh chụp có chút bất đồng, Vũ Vi nhìn ra, người đàn ông này chính là Sở Quốc Vĩ!