Tổng Giám Đốc Vô Pháp Vô Thiên

Chương 1-1




Editor: --Tứ Minh--

“Ha ha...” Một tràng cười đắc ý, vang vọng khắp mọi ngóc ngách của hội chợ triển lãm rộng lớn.

Tại thành Phố Frankfurt của nước Đức, mỗi năm một lần, Hemitextile là hội chợ vải và phụ liệu may mặc có quy mô lớn nhất thế giới, mặt hàng tơ sợi nhân tạo của ‘Ngự Lũ’ đến từ Đài Loan có thể nói là tạo được sự quan tâm vô cùng lớn.

Bởi vì đây là, loại vải do Ngự Lũ sáng tạo ra từ một loại sợi rất độc đáo, dường như trở thành tiêu điểm của hội chợ. Màu sắc và hoa văn vô cùng xinh đẹp rực rỡ lại ẩn chứa một loại khí chất quý tộc. Trở thành mục tiêu tranh giành của các nhà thiết kế danh tiếng.

Kết quả này đã làm cho người dẫn đầu đoàn người đi tham gia hội chợ là giám đốc bộ phận kinh doanh Tạ Đình Ngạn hài lòng cười không ngừng, đồng thời không ngừng vỗ vai đàn em đứng bên cạnh mình là Mặc Khiếu Long, người phụ trách giám sát quầy trưng bày sản phẩm.

"Chú em, cái này được gọi là sức mạnh, là thực lực. Lần này Ngự Lũ đã thành công, ha ha ha..." Sửa sang xong một đơn đặt hàng cuối cùng, anh ta cười đến không thể khép miệng lại. Cuối năm này chắc chắn là -- -- được no căng bụng!

"Bộ phận thiết kế có công lớn nhất." Người đàn ông bị gọi là chú em nhíu nhíu mày, dường như không thích hành động đập vai, lại xưng hô anh em thân mật như vậy. 

Tạ Đình Ngạn nhiệt tình lắc đầu, có chút không đồng ý với tính khiêm tốn của anh. "Người có công lớn nhất là cậu, nếu không phải cậu có ánh mắt sắc sảo, biết nhìn xa trông rộng, có năng lực ngăn trở mọi nghị luận của mọi người, lại có thể thuyết phục được cấp trên đồng ý thành lập nên bộ phận nghiên cứu, thì làm sao có thể nghiên cứu ra loại tơ nhân tạo có hoa văn đặc sắc thịnh hành như vậy được? Năm nay sợi tơ nhân tạo làm nên thành tích to lớn như vậy, tôi dám chắc cậu làm việc ở Ngự Lũ cũng sẽ thuận lợi.”

"Đó là do giám đốc có phương pháp lãnh đạo."

"Nói hay lắm!" Người đàn ông bị đề cử rất hào phóng tiếp nhận, vỗ nhẹ bả vai của Mặc Khiếu Long, rõ ràng là hết sức hài lòng với cách nói này. 

"Cho dù nói như thế nào đi nữa thì năm nay cậu sẽ thành công rực rỡ, khi trở về tôi sẽ báo cáo kết quả lên trên, lúc đó tôi sẽ khen cậu thật tốt." Anh luôn có một loại cảm giác, chàng trai có dáng vẻ đầy quý khí này chắc chắn có hậu thuẫn không nhỏ, nếu không làm sao cấp trên có thể tiếp nhận đề án của cậu ta, không nói hai lời liền bỏ ra hàng triệu tệ để thiết lập bộ phận nghiên cứu chuyên môn.

"Cảm ơn quản lý Tạ." Mặc Khiếu Long vẫn lịch sự nói cảm ơn, trong khi đó ánh mắt lại tập trung vào cô gái đang đi qua đi lại trước gian hàng. 

"Thật xin lỗi." Cô bé kia vừa thấy đã thu hút được sự chú ý của anh, ngay lập tức nhìn về phía anh: "Xin chào hai vị tiên sinh, các ngài khỏe chứ, tôi là sinh viên thiết kế thời trang của Học viên Nghệ thuật Milan, cũng đến từ Đài Loan. Xin hỏi, các ngài có thể cho tôi một ít vải để làm vật liệu thiết kế cho tác phẩm tốt nghiệp của tôi không?"

Đó là một cái cô gái Phương Đông, dáng người cao gầy, một cặp kính gọng đen che khuất toàn bộ khuôn mặt, mái tóc dài hơi quăn xõa trên vai, phối hợp với chiếc áo sơ mi có kiểu dáng giống con trai và quần dài cá tính, nhìn như thế nào cũng thấy cực kì nhếch nhác. 

Vừa nghe xong mục đích đến, trên mặt của Tạ Đình Ngạn lập tức hiện lên vẻ chán ghét..

"Bạn học, những tấm vải này có giá trị rất lớn." Tạ Đình Ngạn rất không khách khí lộ ra ánh mắt xem thường. Vừa nhìn vào cách ăn mặc của cô là biết đây là một sinh viên nghèo không gia thế không có bối cảnh, thời gian của ông không phải dùng để ứng phó với mấy loại học sinh nghèo kiết xác như thế này.

Nhưng người sinh viên nghèo này không thèm để ý đến ánh mắt coi thường của ông, trên mặt vẫn mang theo nụ cười chân thành như trước: “Tôi biết giá cả của chúng rất cao, nhưng là, chúng nó rất tuyệt vời, là loại vải trong mơ của tôi, cầu xin các ngài đấy."

Ánh mắt của Bùi Mã Lâm nhìn về phía tấm vải được treo trên tường triển lãm, rất tập trung, rất chuyên chú.

Đi một vòng xung quanh hội trường, cuối cùng cô lựa chọn quay lại trước bảng hiệu bằng tiếng Trung này, ngoài nguyên nhân là do tấm vải thu hút cô quay lại đây ra còn có nguyên nhân khác nữa là cảm giác thân thiết bên trong hàng chữ này. 

Một công ty dám ở hội chợ triển lãm quốc tế lấy tên tiếng Trung cho bảng hiệu của công ty, có thể thấy được họ tự tin về sản phẩm của mình như thế nào.

Tạ Đình Ngạn cố ý ngoáy ngoáy lỗ mũi, quyết định không để ý tới cô nữa.

Bùi Mã Lâm cắn cắn môi dưới, ánh mắt mong ngóng chuyển về phía người con trai cao lớn vẫn im lặng không lên tiếng kia. 

"Bản thiết kế của cô đâu?"

Làm cho cô vui mừng là, người con trai kia thế nhưng lại để ý đến cô!

"Ở chỗ này." Vừa nghe xong câu hỏi, cô hết sức vui mừng, ngay lập tức từ trong ba lô lấy ra một quyển sách vẽ. 

Cầm lấy quyển sách vẽ, người con trai nghiêm túc lật xem từng tờ từng tờ một, khuôn mặt vốn bình thản dần dần chuyển thành chuyên chú.

"Tất cả đều do cô vẽ?"

"Ừm." Bùi Mã Lâm đẩy đẩy mắt kính trên sống mũi, nghiêm túc gật gật đầu.

"Chính cô thiết kế?"

"Đúng!"

"Không tệ." Tiếp tục lật qua lật lại nhìn xem quyển sách vẽ, Mặc Khiếu Long cực kì khẳng định nói lời khen ngợi.

"Tôi xem một chút..." Vừa nghe được lời khen của anh, Tạ Đình Ngạn tò mò, lại gần cầm lấy quyển sách vẽ bắt đầu lật.

"Tàm tạm thôi!" Người trong nghề như anh ta chỉ cần nhìn là có thể phân biệt được các loại màu sắc trong đó. 

"Có thể chứ, tiên sinh?" Sau nhiều lần rút kinh nghiệm, Bùi Mã Lâm đã biết ai mới là tri âm của cô. Nâng mí mắt lên, cô hướng về phía người con trai lạnh lùng cao hơn mình một cái đầu hỏi.

"Không thể!" Trả lời cô là Tạ Đình Ngạn.

Cầm quyển sách vẽ nhét lại vào tay cô, Tạ Đình Ngạn vẫy vẫy tay giống như đang đuổi ruồi: "Cô gái nhỏ, vải của Ngự Lũ không phải để cho người ta lấy ra làm vật phẩm thí nghiệm, có thể dùng vải của Ngự Lũ để thiết kế đều là các nhà thiết kế tài giỏi, có trình độ cao, cô hãy đi đi!"

"Nhưng tôi chỉ cần vài mét vải là được rồi, không cần nhiều." Cô gái bị từ chối vẫn chưa từ bỏ ý định cầu xin. 

"Mười centimet cũng không được!" Tạ Đình Ngạn nghiêm khắc từ chối. Nói đùa, vải chuyên dùng cùa các nhà thiết kế có trình độ, làm sao một học sinh nghèo có thể sử dụng chứ?!

"Tiên sinh..."

Bùi Mã Lâm còn muốn nói thêm, không nghĩ tới Tạ Đình Ngạn nhìn cũng không thèm nhìn cô thêm lần nào, quay đầu dặn dò nói: "Stone, tôi đi uống ly cà phê, cậu chờ Aken về rồi thu dọn mọi thứ trong quầy lại nhé."

Triển lãm chỉ còn một ngày, đơn đặt hàng của bọn họ đã sớm đầy tủ hồ sơ, hiện tại còn trông coi quầy hàng đơn giản là cho người đứng ra tổ chức một chút mặt mũi mà thôi, nêu không bọn họ đã sớm rời khỏi nơi này.

Dặn dò xong, Tạ Đình Ngạn xoay người rời đi.

Để lại Bùi Mã Lâm và người đàn ông được gọi là Stone tiếp tục nhìn nhau. 

Bầu không khí có chút lung túng, nhưng cô gái giống như con gián đánh mãi không chết, đẩy đẩy kính mắt, tiếp tục chuyển mục tiêu sang người đang đứng trong quẩy hàng.

"Tiên sinh, xin ngài đấy! Tôi chắc chắn sẽ không làm hỏng tấm vải này."

"Chủ đề tốt nghiệp của cô là gì?" Mặc dù Mặc Khiếu Long không cười lại luôn im lặng ít nói, nhưng ít ra vẫn còn để ý đến cô. 

Bởi vì anh nhìn ra được, đằng sau cặp kính vừa to vừa dày như cặp mắt ếch kia, là một đôi mắt tràn ngập tự tin và mong đợi.

Đương nhiên, mấy bản thiết kế thời trang trong quyển sách vẽ vừa rồi cũng là một trong những nguyên nhân làm cho anh nảy sinh "lòng tốt".

Không nghĩ tới một học sinh như cô, vậy mà trình độ thiết kế còn cao hơn hẳn so với bộ phận thiết kế của anh, anh thật sự rất bất ngờ!

"Dòng chảy vàng." Cô cho anh một đáp án.

"Dòng chảy vàng?!" Lông mày của Mặc Khiếu Long nhếch lên, vẻ mặt bình tĩnh chuyển thành kinh ngạc. Không ngờ chủ đề của cô lại không hẹn mà trùng hợp với chủ đề nghiên cứu phát triển của anh năm nay.

"Nếu như không lấy được vải của chúng tôi, cô sẽ làm như thế nào?” Thảo nào cô lại coi trọng tấm vải treo trên tường triển lãm kia, bởi vì tấm vải kia có tên là “Năm tháng hoàng kim”

"Tôi chắc chắn phải lấy được." Ánh mắt của Bùi Mã Lâm lộ ra vẻ kiên định.

Mặc Khiếu Long híp mắt lại lạnh lùng mà nhìn cô gái đứng trước mắt.

Đầu của cô bé này có phải có vấn đề hay không? Đồ vật ở trong tay anh, anh không cho cũng không bán, cô lại có thể nói được chắc chắn như vậy?

"Tôi không điên, tôi biết tôi có thể thuyết phục được anh." Dường như cảm nhận được sóng não của anh, cô nói.

"Cô định thuyết phục như thế nào?" Ha ha! Ngược lại anh lại muốn nghe cô sẽ thuyết phục anh bằng cách nào.

"Cho tôi vải nguyên gốc, tôi sẽ tự tay nhuộm màu, như vậy sẽ không giống với loại vải mà các anh bán cho các nhà thiết kế lớn."

"..." Mặc Khiếu Long im lặng không lên tiếng, chờ câu nói tiếp theo của cô.

"Tôi thích tấm vải này và tính chất của sợi vải, nhưng lại không có một chút hứng thú với màu sắc và họa tiết được in trên tấm vải do các anh thiết kế, cho nên tôi sẽ tự tay nhuộm lại lần nữa."

"Nhuộm lại một lần nữa?! Ý của cô là, cô coi thường màu sắc và hoa văn được in trên vải của chúng tôi." Khuôn mặt của Mặc Khiếu Long trầm xuống.

"Thật xin lỗi, đúng vậy." Bùi Mã Lâm lớn mật gật đầu.

Cô gái không hề sợ hãi đón nhận ánh mắt sắc bén của anh: "Nói thực ra, những hoa văn được thiết kế trên tấm vải này rất tốt, nhưng thiết kế “dòng chảy vàng” của tôi mới có thể thể hiện được điểm tốt nhất của tấm vải này."

"Ồ?" Vẻ mặt của Mặc Khiếu Long lạnh hơn, ánh mắt trừng cô càng đáng sợ hơn. Con nhóc không biết trời cao đất rộng này, thế nhưng lại dám nói màu sắc và hoa văn anh tham gia thiết kế không được đẹp!

"Tiên sinh, xin tin tưởng tôi, tôi nhất định sẽ thiết kế làm cho tấm vải này thêm rực rỡ và sinh động." Cô gái tự tin kiêu ngạo, giọng điệu không nhượng bộ chút nào.

"Tốt, tôi sẽ cho cô." Mặc Khiếu Long đồng ý rất dứt khoát.

Lần đầu tiên trong đời cảm thấy tò mò với một cô gái, ngược lại anh muốn nhìn xem cô sẽ làm cách nào để “Năm tháng hoàng kim” của anh càng thêm rực rỡ xinh đẹp.

Trên sân khấu, khung cảnh thôn quê phủ một màu trắng tuyết, hiện lên một vẻ đẹp thanh bình, yên ả giữa mùa đông nơi phía bắc của đất nước. Ân Nhã hát một ca khúc “ May It Be”, nhạc nền của bộ phim Ma Giới, giọng hát trang nghiêm mà sâu lắng, vang vọng khắp mọi nơi bên trong nhà hát lớn. 

Mặc Khiếu Long ngồi tại một phòng riêng trên lầu hai, cùng tất cả khán giả nhìn tấm màn đang chậm rãi được kéo ra. 

Nói thực ra, anh cũng không biết tại sao mình lại tới nơi này, xem buổi biểu diễn thời trang của một đám học sinh không chuyên nghiệp. Thậm chí còn phải quyên góp năm trăm franc ngoài cửa mới giành được phòng riêng này, cùng một giá tiền như thế đủ để anh có thể xem một vở kịch rất hot hiện nay. 

Nếu không phải ban ngày lúc kí kết hợp đồng với khách hàng, công ty đề cử anh đến xem lễ tốt nghiệp của Học Viện Nghệ thuật Milan, không chừng có thể phát hiện được gương mặt ưu tú mới, thì anh cũng không tới nơi này.

Mà anh sớm đã quên nữ sinh kiêu ngạo ba tháng trước làm náo loạn tại hội chợ triển lãm, cũng quên mất khuôn mặt của cô, nhưng khi trên bảng danh sách tiết mục hiện lên hai chữ “Dòng chảy vàng” đập vào mắt, mới làm anh chợt nhớ ra. 

Không sai, sau khi hội chợ triển lãm kết thúc, anh có gửi cho nữ sinh kiêu ngạo kia một số mẫu vải để làm thiết kế cho buổi tốt nghiệp, sau đó liền không liên hệ với cô nữa. Không nghĩ tới hôm nay lại trùng hợp như vậy, có thể nhìn thấy thiết kế của cô trong buổi lễ này. 

Cũng tốt, đêm nay sẽ xác nhận xem năng lực của cô có đúng như những gì cô đã từng nói không. 

Ánh đèn trên sân khấu có chút thay đổi, tất cả sự chú ý của anh đều đặt lên sân khấu. 

Bên trên sân khấu hình chữ T truyền thống, được trải đầy tơ lụa, khi âm nhạc vang lên, hai bên sân khấu từ từ xuất hiện hai người mẫu với mái tóc được chải giống như những người đẹp thời Trung Cổ, trên người không mang một đồ trang sức nào, cả giày cũng không đi, chỉ mặc một chiếc váy ngắn liền thân bằng vải lụa có họa tiết được dệt bằng tơ vàng.

Chiếc váy mỏng màu trắng ngà mềm mại xen kẽ với tơ vàng, cùng với tính chất đặc thù của sợi vải, làm cho người xem có cảm giác như trong mây mù đột nhiên xuất hiện một hạt mưa, hạt mưa rơi xuống trên thân thể lung linh tinh tế của những người mẫu này, giống như những viên trân châu, trang nhã, xinh đẹp mà thoát tục. 

Theo sát, là thánh nữ mặc chiếc váy dài cao quý, những họa tiết tơ tằm màu tím nhạt, xanh biếc, đỏ nhạt, phấn vàng, làm cho vải vóc dường như trở nên sống động như có sinh mệnh, lộ ra đường cong quyến rũ trên người những người đẹp này. 

Đột nhiên tấm màn sân khấu đột ngột rơi xuống, toàn bộ biến thành đêm tối, một lát sau trên trời bay xuống những viên pha lê như những bông hoa tuyết màu bạc, lúc này nhóm người mẫu bắt đầu múa váy, trở thành những đóa hoa, lập lòe ánh lửa, nở rộ trong đêm. 

Mặc Khiếu Long cùng toàn bộ khán giả bị một màn này làm cho kinh ngạc không nói lên lời, anh không ngờ, thật sự không ngờ tới tấm vải “năm tháng hoàng kim” của anh lại có thể tạo ra một sức sống mãnh liệt như vậy.

Cho dù là cảnh ban ngày ở thôn quê đầy tuyết trắng, hay ban đêm ảm đạm ánh sao tấm vải của anh đều có thể lộ ra sự hấp dẫn đặc thù. 

Trước khi kết thúc, anh lặng lẽ rời đi.

Không cần xem kết thúc, bởi vì anh biết, người con gái phương đông tên Mã Lâm đã thành công phủ lên tấm vải “năm tháng hoàng kim” của anh một sức sống mới đầy rực rỡ. 

Anh không thể không thừa nhận, cô gái tên Mã Lâm này thật sự có chút tài năng.

Hai năm sau

Đài Bắc, vào cuối đông.

Trong phòng họp Tổng quản lý của công ty Ngự Lũ, bầu không khí như đông lại, một cuộc hội nghị cấp cao đang nghiêm túc tiến hành.

"Tổng Giám Đốc, đây là vụ kiện đầu tiên mà cậu nhận kể từ khi thăng chức, cậu có thể giải quyết được chứ?" Chủ tịch Hội đồng quản trị Mặc Đông Tiến lạnh lùng nhìn người con trai đang ngồi ở phía bên kia bàn hội nghị, giọng nói cũng không có vì cậu là con trai của mình mà dịu dàng hơn chút nào.

"Có thể." Mặc Khiếu Long chắc chắn đáp, giọng điệu cũng không tốt hơn so với cha mình là mấy.

Buối sáng, từ lúc bắt đầu nhận được tin tức kia cho đến giờ, tâm trạng của anh cũng chẳng tốt hơn chút nào, biểu cảm trên khuôn mặt càng thêm rét lạnh như băng ở bắc cực.

Shit! Lại có người dám uy hiếp anh?!

"Rất tốt, tôi cũng không hi vọng công ty con xảy ra vấn đề gì, cũng đừng để cho giới truyền thông đưa ra những lời đánh giá không tốt đến toàn bộ tập đoàn, Tổng giám đốc, làm thế nào để nắm bắt lòng người chắc hẳn cậu cũng biết đúng không?"

Mặc Đông Tiến nhìn con trai của mình, nhịn không được mà cười trộm trong lòng. Ông dám chắc hiện tại trong lòng thằng nhóc này đang nóng như lửa đốt nhưng vì ngại có ông ở đây nên không dám phát tác.

Dù sao, bị người khác bắn lén phía sau, cũng không phải là chuyện vinh dự gì, người rất sĩ diện như con trai ông có thể nuốt trôi được cơn tức này mới là lạ!

Quả thật, Mặc Khiếu Long không thể nuốt trôi được cơn tức này: “Tôi biết, thưa chủ tịch, ngài không cần phải lo lắng về chuyện này, tôi sẽ không để cho tập đoàn chịu một chút tổn thất nào.” Bời vì anh chẳng có gì sai trong toàn bộ sự việc này.

"Đúng vậy! Chủ tịch, xin ngài yên tâm, Tổng Giám Đốc chắc chắn có thể xử lý chuyện này một cách tốt nhất." Tạ Đình Ngạn ngồi bên tay phải của Mặc Khiếu Long, khiêm tốn hứa hẹn với người ngồi phía đối diện. Năm đó, anh biết lai lịch của thằng nhóc này không nhỏ nhưng không nghĩ tới cậu lại là thái tử, anh rất vui mừng vì ánh mắt của anh hơn người, theo đúng thái tử.