Tống Hồ Nhập Lang Khẩu

Chương 7




“Nghe nói Hồ Vương các ngươi có một nữ nhi là Ngân Hồ, lớn lên kiều mỵ động lòng người, có phải không?” Bàn tay duỗi ra, ôm chặt vòng eo nhỏ nhắn của hắn, đem hắn đè lên dục vọng dựng thẳng đứng của mình, bắt buộc hắn đối mặt với mình.

“Ngươi… Ngươi nghe ai nói?” Thở dốc không ngừng, trong đầu trống rỗng, Kim Cát trừng lớn hai mắt.

Rất tê rất trướng… Sắp đâm thủng hắn rồi, nhưng loại cảm giác sắp thăng thiên này, hắn rất thích…

“Việc này cưng không cần quản, về sau ta liền cưới Ngân Hồ, được không?” Đưa đẩy nhẹ nhàng, đột nhiên rút lang căn về, Lang Vương ngậm vành tai của hắn, chậm rãi hỏi.

“A…” Hắn đã sớm thực tủy biết vị, trong cơ thể cảm thấy hư không, khó kìm lòng được rên rỉ một tiếng.

Hậu huyệt co rút kịch liệt, cư nhiên tự động tìm kiếm lang căn, nuốt vào, bị lấp đầy sau, hắn mới hít mũi, thở dài thỏa mãn một hơi, làn da trắng như tuyết bày ra quang mang trân châu, sặc sỡ lóa mắt.

“Tiểu Cát Cát, học thực mau, bổn vương rất thích!” Hôn thật mạnh lên đầu vai bóng loáng của hắn một cái.

Mùi thơm lạ lùng lần thứ hai tràn đầy doanh trướng, Lang Vương ôm chặt hắn vào ngực, muốn một lần lại một lần, cho đến khi hắn không ngừng cầu xin tha thứ, mới vừa lòng bỏ qua.

“Thật sự là một thân thể dâm đãng!” Nhìn tiểu huyệt phấn hồng không ngừng co rút chảy ra chất lỏng màu trắng ngà, dục vọng của y lại bộc phát lần thứ hai.

“Không… Từ bỏ…”

“Cái miệng phía dưới của cưng hình như không phải không cần, ngậm bổn vương rất chặt!” Luyến tiếc rời đi tiểu huyệt ấm áp, Lang Vương lại đâm lang căn vào lần thứ hai, thật sâu.

“Ô…” Hậu huyệt vừa tê vừa ngứa, hắn liều mạng co rút lại, muốn đẩy cự vật ra, nhưng tác dụng lại hoàn toàn ngược lại.

“Đừng hút, bổn vương sắp bị cưng ép bắn, tiểu yêu hồ!” Nguyên bản thầm nghĩ bất động trong cơ thể hắn đợi, không nghĩ tới bị hắn kẹp một cái, thiếu chút nữa bắn ra, Lang Vương tức giận thúc hắn một cái.

“Vương, nhị điện hạ tới!”

Đang lúc Lang Vương muốn tiếp tục tiến công, ngoài doanh trướng vang lên thanh âm của thị nữ.

“Thực mất hứng, không gặp!” Hai tròng mắt chợt lóe hàn quang, cũng không quay đầu lại quát một tiếng, Lang Vương không giận tự uy.

“Vâng, Vương.” Thị nữ thức thời lui xuống.

Lang Vương cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của Kim Cát, thì thào tự nói: “Thật muốn đem giấu cưng đi, cưng thật sự là rất ngon!”

“Ưm…” Vô ý thức đáp lại nụ hôn khí phách của y.

“Nhị điện hạ, Vương Thượng nói hiện tại không rảnh gặp ngài.”

“Tránh ra.”

“Nhị điện hạ…”

Ngoài trướng vang lên nhiều tiếng bước chân hỗn độn, chân mày Lang Vương cau lại, bàn tay vung lên, sàng đan (khăn trải giường) liền bao chặt lấy Kim Cát, chỉ lộ ra khuôn mặt đỏ hồng của hắn.

“Vương huynh, ngươi cũng thật vội a!” Ý tứ trào phùng mười phần.

Đẩy liêm vào là một gã nam tử, có vài phần tương tự với Lang Vương, chính là tóc tro mắt tro, thiếu phần khí thế uy nghiêm của Lang Vương.

“Hắc Sâm, ngươi càng lúc càng lớn mật, ngay cả doanh trướng của bổn vương cũng dám xông vào!” Trần truồng xuống giường, cầm lấy ngoại bào khoác lên, trong đôi mắt vàng bạc lộ ra tức giận.

Đi về phía trước vài bước, ngăn cản ánh mắt tìm kiếm của Hắc Sâm, Lang Vương lạnh lùng nhìn y.

“Vậy thật sự là phá hỏng hưng trí thật là tốt của Vương huynh, Vương huynh vội vàng ôm mỹ nhân, có từng biết gần đây có không ít huynh đệ đã chết?” Trong phòng tỏa ra mùi tình dục dâm mị, hơn nữa giường hỗn độn, Hắc Sâm lập tức hiểu mình đã phá hỏng cái gì.

“Bổn vương sớm biết, không cần ngươi phải tới nhắc nhở.”

“Vương huynh biết là tốt rồi, huynh đệ chết đi, tử trạng dị thường, hình như là trúng mị hương của Hồ tộc, làm cho tinh tẫn nhân vong.”

“Nga… Việc này không cần ngươi quản, bổn vương sẽ điều tra rõ.” Trong mắt Lang Vương nổi lên hàn ý.

Mấy ngày gần đây, quả thật đã chết không ít huynh đệ, chết rất kỳ quái, toàn bộ đều là lộ thể trần truồng, tứ chi khô héo, máu không còn, giống như trúng phải mị hương của Hồ tộc, bộ dáng bị hút đi nguyên khí.

“Ngươi nói bậy… Hồ tộc chúng ta không biết dùng mị hương giết người lung tung!” Kim Cát dần dần tỉnh táo lại, nghe được bọn họ nói chuyện, cắn răng cố gắng ngồi dậy.

Mị hương của Hồ tộc bọn họ không phải dễ có như vậy, mị hương là đến từ yêu hồ đã hơn ngàn năm trong tộc, Hồ tộc bình thường căn bản không lấy được mị hương, hắn thân là con trai tộc trưởng, đương nhiên hắn không biết mình trời sinh liền mang mùi thơm lạ lùng.

“Yêu, nguyên là một tiểu mỹ nhân Hồ tộc, mắt hồng tóc hồng, có một loại phong tình rất khác, khó tránh Vương huynh luyến tiếc buông tay.” Trong đôi mắt tro của Hắc Sâm hiện lên ánh sáng kinh diễm.

“Hắc Sâm, thu hồi ánh mắt của ngươi, hắn là thuộc về Lang Vương Hắc Trạch ta.” Mắt lộ ra hung quang, giống như lãnh thổ của mình bị người khác lấn chiếm, Lang Vương để lộ ra răng nanh sắc bén với huynh đệ của mình.

“Hắc Trạch, ta không phải thuộc về ngươi!” Rốt cuộc đã biết tên của Lang Vương, Kim Cát kêu cực kỳ dễ dàng.

“Ngoan, hiện tại không phải lúc thảo luận cưng thuộc về ai, không phải cưng mệt mỏi sao? Nên ngủ một giấc thật ngon đi.” Không nghĩ tranh chấp với hắn vào lúc này, bàn tay Hắc Trạch vung lên, hắc mang phủ lên đầu của hắn.

Chỉ chốc lát sau, hắn vốn đang buồn ngủ liền dần dần tiến vào mộng đẹp…

“Xem ra vương huynh thực thích tiểu mỹ nhân này.” Trên mặt Hắc Sâm hiện lên một nụ cười khó hiểu.

“Hắc Sâm, việc này hình như không liên quan đến ngươi!” Hắc Trạch sờ sờ mái tóc hồng của Kim Cát, cũng không ngẩng đầu lên.

“Nếu có một ngày Vương huynh chơi chán rồi, liền tặng tiểu mỹ nhân này cho ta, nhất định có một loại tư vị khác với mỹ nhân của Hồ tộc nha, ha ha.” Cười to vài tiếng, trong mắt Hắc Sâm tràn đầy dục vọng tham lam, gắt gao nhìn chằm chằm Kim Cát đang ngủ say.

“Tốt lắm, không có việc gì ngươi đi xuống trước đi.” Bàn tay vung lên, Lang Vương xanh mặt hạ lệnh trục khách.

“Ô…” Giống như nghe được lời nói của Hắc Trạch, Kim Cát không an phận văn vẹo thân thể.

“Tiểu Cát Cát, đừng sợ, cưng thuộc về bổn vương, bổn vương sẽ không tặng cưng cho người khác!” Nhẹ nhàng kéo hắn vào lòng ngực, yêu thương hôn lên gương mặt của hắn, rồi mới ôm hắn nằm lên giường.