Tống Nghệ Tiểu Bạch Hòa Tam Tê Cự Oản

Chương 33: Chuyến du thuyền đẳng cấp trong đêm




Đại Thần: Tối mai, tôi nhất định phải chuẩn bị trước mới được.

~.~

Đi thuyền trên hồ vào buổi tối rất được người thành phố ưa chuộng, đặc biệt là những cặp đôi đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt muốn tìm một bầu không khí lãng mạn để vun đắp thêm tình cảm hoặc những cặp vợ chồng già không tìm được chỗ nào khác để giết thời gian.

Tóm lại, việc kinh doanh của các chủ thuyền cho tới nay cũng không tệ lắm.

Lúc Nhan Túc Ngang dắt Tiểu Bạch lên thuyền, đã cố ý tìm hai cái mũ lưỡi trai che mặt lại.

"Vì sao không mang kính đen?" Tiểu Bạch tò mò hỏi. Cậu nhớ rõ trước đây xem tạp chí, mấy ngôi sao bị chộp ảnh đều đeo một cặp kính đen to đùng.

Nhan Túc Ngang ngước nhìn bầu trời đen thăm thẳm trên đỉnh đầu, cười khổ nói: "Bởi vì nếu vậy, chúng ta phải tìm thêm hai cây gậy của người khiếm thị nữa." Như vậy còn khiến người khác chú ý nhiều hơn. Đang đêm khi không có hai tên mù nắm tay nhau chạy tới ngồi thuyền trên hồ.

Tiểu Bạch ngơ ngác.

Nhan Túc Ngang thanh toán tiền xong, vội vã kéo cậu lên thuyền.

Thuyền không có mui, chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy cả một bầu trời sao nhấp nháy.

Tiếng nước róc rách văng vẳng bên tai, bờ hồ dần xa khuất, trong khoảnh khắc mơ hồ như đang lạc vào một thế giới hoàn toàn khác, thế giới của muôn ngàn tia sáng lấp lánh.

Tiểu Bạch thấy các thuyền chung quanh đều có mui, không khỏi hiếu kỳ hỏi thăm: "Vì sao thuyền của chúng ta không có mui?"

Nhan Túc Ngang vừa định trả lời là bởi vì thuyền có mui đều đã bị thuê hết thì, chủ thuyền đã giành trước cười nói: "Bởi vì thuyền chúng ta đẳng cấp hơn."

"..." Nhan Túc Ngang không thể không đánh giá lại người chủ thuyền có vẻ mặt thoạt nhìn rất chất phác này.

Tiểu Bạch tò mò hỏi: "Vì sao thế?"

"Bởi vì thuyền của chúng ta là thuyền mui trần. Cậu nghĩ xem có phải các loại xe thể thao cao cấp đều có mui trần đúng không?" Chủ thuyền nói xong, đắc ý cười lớn. Tuy rằng câu đùa này đã nói qua vô số lần, nhưng lần nào nói xong, ông ta vẫn cảm thấy khoái chí như vậy.

Tiểu Bạch cau mày suy nghĩ, rốt cuộc nói: "Thật ra có một vấn đề tôi muốn hỏi lâu rồi. Xe thể thao mui trần nếu gặp trời mưa thì phải làm sao? Sẽ không bị ướt chứ?"

Nhan Túc Ngang đang tính mở miệng, chủ thuyền đã cướp lời: "Bọn họ sẽ bung dù hay mặc áo mưa."

Nhan Túc Ngang triệt để câm lặng.

Tiểu Bạch nói: "Vậy chiếc thuyền này của ông có chuẩn bị không?"

"Đương nhiên." Chủ thuyền đắc ý đưa ra hai cây dù cùng một số áo mưa. "Nhìn nè. Cho nên cứ yên tâm ngồi thuyền của tôi đi."

"Ờ," Nhan Túc Ngang nhịn hết nổi nói: "Có thể phiền ông điều chỉnh âm thanh đến mức thấp nhất được không?"

Chủ thuyền mặt hiện lên dấu chấm hỏi: "Tôi đâu có mở đài đâu?"

...

Rõ ràng là óc hài hước của ông ta vừa rồi rất tốt mà, làm thế nào lại nghe không hiểu chứ? Không lẽ khả năng hài hước của ông ta chỉ có một chiều thôi sao? Chỉ có thể phóng ra chứ không thu vào được?

Nhan Túc Ngang thở dài nói: "Ý của tôi là, ông có thể để chúng tôi nói chuyện riêng một lúc được không?"

Chủ thuyền nói: "Không thành vấn đề, nhưng mà cậu có chắc là sau khi tôi nhảy xuống hồ rồi, hai người có thể chèo thuyền trở về không?"

...

Nhan Túc Ngang ôm mặt.

Vì cớ gì mà nói với ông ta một đường, ông ta lại đi hiểu một nẻo là sao?

Tiểu Bạch nói: "Ý của anh ấy là muốn nói, ông có thể không nói gì được không?"

Chủ thuyền chợt giác ngộ chân lý, cười nói: "Đương nhiên là được, trước sau gì khách cũng đưa ra yêu cầu này mà. Tôi xưa nay luôn chấp hành rất tốt, hai người yên tâm đi. Từ giờ trở đi, hai người chỉ có thể cảm nhận được chuyển động của chiếc thuyền, chứ tuyệt đối không cảm nhận được cử động của tôi đâu. Bởi vì tôi sẽ làm cho các cậu cảm giác trên thuyền thật sự chỉ có hai người." Ông ta nói xong, quả thật im lặng không hề nói thêm gì nữa.

...

Bắt đầu từ lúc nào, hắn lại trở nên khó hiểu hơn cả Tiểu Bạch chứ? Lại còn phải nhờ Tiểu Bạch làm phiên dịch nữa.

Nhan Túc Ngang nản lòng xoa xoa trán.

Tiểu Bạch đột nhiên ghé sát vào hắn nhỏ giọng thì thầm: "Ông ta liệu có phải là người vô hình cải trang không?"

Nhan Túc Ngang cũng nhỏ giọng thầm thì: "Người vô hình chắc là không làm nghề chèo thuyền đâu?"

"Có khi nào đó là việc làm thêm ngoài giờ không?"

Nhan Túc Ngang trầm ngâm một chút: "Nếu vậy, so với cướp ngân hàng đúng là an toàn hơn nhiều."

Tiểu Bạch tán thành gật gật đầu.

"Được rồi, chúng ta không nói chuyện đó nữa, chúng ta tiếp tục nói về vai diễn của cậu thì hơn." Nhan Túc Ngang không thể không đổi đề tài, tránh cho Liên Giác Tu ngày mai nhịn tới nội thương luôn. Vẫn biết rằng khoanh tay đứng nhìn là tốt nhất cho Tiểu Bạch, có điều chỉ khi tự bản thân trải qua mới thấy, đó là một chuyện hoàn toàn khác.

Tiểu Bạch vội vàng lấy kịch bản ra.

Trên thuyền chỉ có một ngọn đèn nhỏ vô cùng mờ, dùng để nhắc nhở các thuyền khác biết vị trí của bọn họ, tránh không xảy ra va chạm. Đương nhiên là không thể dùng để xem kịch bản được.

"Cậu có còn nhớ không? Lời thoại đó?" Nhan Túc Ngang hỏi.

Tiểu Bạch gật đầu: "Nhưng mà anh không thấy được lời thoại."

"Yên tâm đi, tôi đã xem qua rồi." Nhan Túc Ngang tự tin mỉm cười: "Chúng ta thử lại từ đầu một lần nhé."

"Ừ."

"Tiêu Tiêu, hôm nay em không phải hẹn bạn đi xem triển lãm tranh sao? Tại sao lại đến thế?" Tiểu Bạch kinh ngạc hỏi.

Nhan Túc Ngang âm thầm thở dài, mỉm cười nói: "Cậu còn nhớ trước khi ăn chúng ta đã giao ước gì không?"

"Có, anh là vị hôn phu của tôi, tôi là vị hôn thê của anh."

Chiếc thuyền khẽ chao đảo một chút.

Nhan Túc Ngang cùng Tiểu Bạch đồng thời nhìn về phía chủ thuyền.

Chủ thuyền lập tức ngẩng đầu lên nhìn trời, miệng ngâm nga một câu ca, có vẻ như đang hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của riêng mình.

Nhan Túc Ngang cũng không để ý đến ông ta, mỉm cười nói với Tiểu Bạch: "Vậy cậu có biết giữa hôn phu và hôn thê gắn kết với nhau bởi cái gì không?"

Tiểu Bạch suy nghĩ một chút nói: "Bởi lợi ích?"

"..." Nhan Túc Ngang ngẩn người hỏi: "Vì sao?"

"Chí Thanh nói, rất nhiều gia đình giàu có..."

"Được rồi." Nhan Túc Ngang nghiêm mặt nói: "Cậu phải nhớ kỹ tôi là vị hôn phu của cậu."

"Tôi nhớ kỹ mà."

"Nếu cậu thật nhớ kỹ thì đã trả lời đúng rồi." Nhan Túc Ngang không để cho Tiểu Bạch kịp phản đối, nói tiếp: "Cái gắn kết giữa hôn phu và hôn thê, chính là tình yêu."

Tiểu Bạch nửa hiểu nửa không nhìn hắn.

"Cậu phải luôn tin rằng, chúng ta đời này kiếp này chính là bạn đồng hành tương trợ lẫn nhau, phải tin tưởng nhau, quan tâm và ủng hộ nhau." Hắn chậm rãi nắm lấy tay cậu: "Nắm chặt tay người kia, cùng sánh vai chung bước trọn đời."

"... Vậy à."

"Còn nữa, trừ tôi ra, cậu không được gần gũi, không được nhắc tới bất kỳ người đàn ông nào khác. Đặc biệt là cái người có tên là Giả khỉ gió Chí khỉ gió Thanh khỉ gió gì đó."

Tiểu Bạch nói: "Người như vậy thì tôi có biết một người."

"Vậy xem như không đạt rồi."

"..."

"Được rồi. Chúng ta tạm thời quên mấy cái đó đi," Nhan Túc Ngang xích lại gần cậu, "Tôi là vị hôn phu của cậu, cậu rất muốn ở cùng một chỗ với tôi, cậu lúc này đang cố gắng hẹn hò với tôi một lần, thế nhưng tôi vẫn không rảnh. Đột nhiên lúc này, tôi lại xuất hiện ngay trước mặt cậu, cậu nghĩ tâm tình lúc đó của cậu sẽ như thế nào?"

Tiểu Bạch chau mày.

"Hoặc là, suy nghĩ đầu tiên trong đầu cậu là gì?"

"A, anh ấy đến rồi."

"Đúng rồi, tôi đã đến. Sau đó thì sao?"

"... Tiêu Tiêu, hôm nay em không phải hẹn bạn đi xem triển lãm tranh sao? Tại sao lại đến thế?"

Nhan Túc Ngang nói: "Biểu hiện của cậu chắc chắn phải có chút kích động, giống như là... như là cảm giác của người nhịn đói ba ngày trời đột nhiên nhìn thấy một con vịt quay, à không, là heo sữa quay. Ánh mắt liền sáng lấp lánh."

Tiểu Bạch nói: "Tôi chưa bao giờ bị đói ba ngày, tôi chỉ từng bị đói hai bữa thôi, rất khó chịu đó."

"..." Nhan Túc Ngang yêu thương vuốt tóc cậu hỏi: "Cậu vì sao lại bị đói hai bữa? Giả Chí Thanh không cho cậu ăn cơm hả?"

"Cơm đều do tôi nấu mà, chỉ có tôi mới không cho cậu ấy ăn thôi."

Thiếu chút nữa thì quên, Giả Chí Thanh chính là một điển hình của kẻ chỉ biết há miệng chờ sung. Nhan Túc Ngang miễn cưỡng kiềm chế sự bất mãn trong lòng, hỏi: "Vậy thì vì sao thế?"

"Bởi vì tiệm thịt bận quá, không có thời gian ăn." Tiểu Bạch từ từ ngẩng đầu lên, dường như có một giọt ánh sao đi lạc vào mắt cậu, phát ra tia sáng lấp lánh. Cậu tựa hồ đang chìm đắm trong những ký ức tươi đẹp của quá khứ, khóe miệng hơi nhếch lên, nét mặt lộ ra vẻ lưu luyến.

Nhan Túc Ngang trong lòng không khỏi ganh tị.

Bởi vì hắn đã không thể nào tham dự vào đoạn quá khứ đó, thời gian mà Tiểu Bạch đã khắc ghi trong trí nhớ, thậm chí trong tim.

Hắn đè nén cảm giác ghen tuông này, dịu dàng hỏi: "Sau đó cậu ăn gì?"

"Hùng ca nấu một tô hủ tiếu sườn, chi vậy?"

Nhan Túc Ngang hơi mỉm cười nói: "Vậy cậu xem Đặng Tiêu Tiêu như tô hủ tiếu sườn đó đi."

Tiểu Bạch ngớ ngẩn hỏi: "Làm sao được chứ?"

"Không phải để ăn đâu, mà là khi cậu nhìn cô ấy, cố gắng nhớ lại lúc cậu thấy tô hủ tiếu sườn, rồi đem cảm xúc đó thể hiện ra ngoài. Chúng ta thử lại lần nữa xem."

"Tiêu Tiêu," Tiểu Bạch dừng một chút, cố gắng nghĩ tới cảm xúc lúc đó, lộ ra vẻ tươi cười nói: "Hôm nay em không phải hẹn bạn đi xem triển lãm tranh sao? Tại sao lại đến thế?"

"Chính là cảm giác này!" Nhan Túc Ngang lợi dụng cơ hội nhào tới ôm cậu thật chặt.

Chiếc thuyền lại chao đảo một lần nữa.

Nhan Túc Ngang liếc xéo chủ thuyền một cái.

Chủ thuyền rất chăm chú vô cùng chăm chú cực kỳ chăm chú nhìn mặt hồ.

Sau đó tập luyện thuận lợi hơn nhiều lắm. Tuy rằng vẫn chưa đạt đến mức yêu cầu của Liên Giác Tu, nhưng mà so với trước kia, đã tiến bộ rất nhiều rồi. Ít ra Nhan Túc Ngang cảm thấy cái nhìn của cậu không còn là nhìn chằm chằm vào chóp mũi nữa.

"Được rồi, hôm nay chúng ta tập luyện đến đây thôi." Nhan Túc Ngang nhìn đồng hồ đeo tay.

Tiểu Bạch lo lắng hỏi: "Tôi thế này, thật sự đã được chưa?"

"Thành thật mà nói, cũng chưa được lắm, nhưng mà ít ra có tiến bộ." Nhan Túc Ngang nói: "Tôi đảm bảo, ngày mai Liên Giác Tu tuyệt đối sẽ không mắng ầm ĩ như hôm nay nữa."

Tiểu Bạch thất vọng nói: "Vậy là anh ấy vẫn mắng sao?"

Nhan Túc Ngang vuốt tóc cậu cười nói: "Chuyện đó không phải rất bình thường sao? Nhớ năm đó khi tôi lần đầu làm việc với anh ta, một vở kịch anh ta mắng tôi từ đầu mắng cho tới cuối, mắng đến nỗi, tôi ngay cả nghe nhạc cũng thấy ong ong trong lỗ tai, mỗi ngày lúc đi ngủ âm thanh gào rú của anh ta cứ quanh quanh quẩn quẩn bên tai, báo hại tôi phải đi trị liệu với bác sĩ tâm lý suốt một tuần, sau đó mới có thể ngủ lại được."

Tiểu Bạch nói không nên lời: "Nghiêm trọng đến như vậy hả?"

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tiểu Bạch, Nhan Túc Ngang âm thầm kiểm điểm lại câu chuyện vừa rồi có phải đã bịa đặt quá tay hay không, nhưng mà một khi đã phóng lao thì phải theo lao, không còn cách nào khác đành tiếp tục: "Tôi chỉ biết là, tôi chỉ là một trong số những người bị anh ta mắng, triệu chứng tương đối nhẹ."

"Còn có thể nghiêm trọng hơn nữa sao?" Không phải vào bệnh viện tâm thần luôn chứ? Tiểu Bạch vô cùng lo lắng nghĩ.

"Nghiêm trọng hơn chính là," Nhan Túc Ngang cố nhịn cười nói: "Nửa đêm chạy tới nhà anh ta, lấy đá ném vỡ cửa sổ, sau đó ngồi trước cửa kêu khóc ầm ĩ."