Tổng Tài Ác Ma Trêu Ghẹo Tiểu Bạch Thỏ

Chương 75: Ai mới không tỉnh




"Tử Lạc, thế nào rồi?"

Giọng nói cấp bách của Kathyrn truyền qua đầu dây.

"Ổn rồi....chỉ là chưa tỉnh dậy...."

Tử Lạc ngồi bên giường Vương Thần, bàn tay cô nhẹ nhàng vuốt bên gò má của hắn, râu lún phún mọc khiến cô sờ vào có chút nhột.

Ngoài cửa phòng có hai người canh gác, còn Vương Đặc Nhĩ và Hàn Minh Cảnh đều đi giải quyết chuyện xã hội đen, họ nói chuyện Vương Thần phẫu thuật đã bị lan truyền, sợ là có thế lực đến gây chuyện.

"Sau khi phẫu thuật bác sĩ nói thế nào?"

Tử Lạc dường như rất say mê, cô treo trên môi nụ cười nhàn nhạt, trong lòng lại cảm thấy bản thân thật may mắn khi gặp người đàn ông này.

Số phận của cô và hắn đúng là ông trời trêu đùa.

"Bác sĩ nói....nói thế nào nhỉ? À cậu ấy nói không phải là hoàn hảo kết thúc nhưng cũng rất tốt!"

Tiếng thở phào bên đầu dây kia truyền lại, Tử Lạc lại thầm nghĩ sao Kathyrn lại có thể dễ dàng tin tưởng lời của bác sĩ kia như vậy chứ?

Cậu ta khá trẻ, giống như vừa mới ra trường, hơn nữa....có rất nhiều phim truyền hình bác sĩ đều kêu rất tốt nhưng bệnh nhân lại không tỉnh lại.

"Vậy thì tốt quá rồi, Vương Thần sẽ sớm tỉnh lại thôi. Người chịu trách nhiệm cho ca phẫu thuật của anh ta chính là đàn anh ở trường mình, tuy ra trường không lâu nhưng thành tích rất đáng nể! Mình tin chắc chắn anh ấy sẽ trả lại cho cậu một Vương Thần hoàn hảo!"

Bàn tay Tử Lạc đang nắm lấy tay Vương Thần bỗng dưng chặt hơn, cô cảm thấy tim mình dường như đang bị một niềm vui quá ro lớn đè lên khiến cô không thở nổi.

Thế nhưng cũng không dám tin hoàn toàn.

"Thật? Thật không?"

Cô run đến mức lưỡi cứng đờ.

"Thật, tớ dám cam đoan với cậu, đàn anh của tớ rất xuất sắc! Nếu không thể làm được anh ấy đã không nhận phẫu thuật!"

"Nếu....nếu không đúng, toàn bộ gia tài của cậu phải đưa cho tớ!"

"OK! Tới luôn!"

Sau đó, Kathyrn nghe Tử Lạc la lên một tiếng vui mừng rồi lập tức ngắt mấy, thật không biết tại sao mình lại kết giao với loại bạn bè trọng sắc khinh bạn như thế này nữa.

"Lão đại!"

Hai người ngoài cửa nghe thấy tiếng động lạ liền lập tức mở cửa bước vào, ánh mắt cực kì cảnh giác.

"Không sao, không có chuyện gì đâu!"

Tử Lạc quay lại cười tươi roi rói với hai người khiến bọn hắn có chút ngẩn ngơ, lúc đầu nhìn thấy nhan sắc của phu nhân lão đại làm bọn hắn có chút khó hiểu.

Sao thiếu gia lại từ chối mấy cô người mẫu minh tinh xinh đẹp thế kia mà lại chấp nhận chờ đợi người phụ nữ thiếu sức sống thế này chứ?

Thế nhưng hôm nay bọn họ lại phát hiện, thực ra cô ấy vô cùng xinh đẹp, có lẽ vì quá lo lắng cho lão đại nên mới có thể xuống sắc như vậy.

Vừa rồi họ nhìn thấy ở cô là một người phụ nữ mộc mạc, tươi mới và rất khó tìm, không lộng lẫy như các cô minh tinh như ở cô có cái hạnh phúc của gia đình.

Giống như vừa khiến họ nhận ra một chân lý, người như cô ấy mới xứng đáng để lấy làm vợ.

Giờ thì họ lại bắt đầu ngưỡng mộ lão đại đã gặp được một cô gái tốt, xứng đáng để dùng bốn năm để chờ đợi.

Tử Lạc sang bên ghế sofa ngồi, lấy một tờ giấy viết lên vài dòng, thỉnh thoảng lại nhìn xuống bụng hạnh phúc.

---

"Ai vậy? Không trả lời là tôi tắt máy thật đấy!"

Kathyrn đang đi trong thư viện ở trường thì nhận được điện thoại từ số lạ.

Nhưng cái khiến cô khó chịu đó là người này bằng mọi giá đều không lên tiếng, chỉ nghe tiếng thở nhè nhẹ trầm thấp, có vẻ là đàn ông.

"Tôi nói anh có lên tiếng không?"

Kathyrn bực bội, quyển sách trong tay muốn nhàu nát.

Người kia vẫn chưa lên tiếng, giống như đang nghe kịch vậy.

Đến khi Kathyrn thật sự muốn ngắt máy thì tiếng hắng giọng của hắn vang lên.

"Là tôi!"

Kathyrn bĩu môi một cái.

"Tôi nào tôi quen nhiều tôi lắm!"

Người đàn ông bên kia có vẻ hơi ngại.

Nhưng mà....Kathyrn đúng là tức quá không nghĩ nhiều nữa, thậm chí giọng nói của người mình đã suy nghĩ rất nhiều đến cũng không nhận ra.

"Thật không ngờ em lại có một mặt này!"

Khoan đã! Đây chẳng phải là Vương Đặc Nhĩ sao?

Quá hoảng loạn, Kathyrn ngắt máy, cô không dám nhìn vào màn hình lần thứ hai liền lập tức tắt nguồn.

Aaa! Thật muốn điên mất rồi, đó là Vương Đặc Nhi a~

Suốt cả ngày, Kathyrn đều nhìn chằm chằm vào cuốn sách thế nhưng cái trong đầu cô chỉ toàn là Vương Đặc Nhĩ.

Đến lúc mở điện thoại lên lại nhìn thấy một cuộc gọi nhỡ từ số lúc nãy.

Lấy hết can đảm cô nhấc máy lên gọi lại.

"Alo! Nếu như tôi nói người lúc nãy không phải là tôi, anh có tin không?"

---

Đã hai ngày trôi qua, Vương Thần vẫn chưa tỉnh lại.

Tử Lạc giống như một đứa trẻ không hiểu chuyện, vẫn ngồi bên giường hắn, ngày ngày vẽ lên tay hắn những hình con thú.

Cô mặc bộ đồ bệnh nhân, lấy điện thoại ra chụp một tấm với hắn, nghĩ trong lòng dù cho có mặc đồ bệnh nhân và nằm trên giường bệnh thì trông hắn vẫn thật phong độ.

Còn cô thì đúng là....

Sao lại tự ti thế này nhỉ?

Nhìn qua đồng hồ, Tử Lạc đứng lên chuẩn bị viết thêm một lá thư nữa.

Vừa đặt bút xuống, đã say sưa không biết trời đất.

Đến lúc ngẩng đầu lên thì phát hiện có một cặp mắt đang nhìn mình.

Tử Lạc buông bút xuống nhưng lại không có động tác gì khác, chỉ là ngồi đó, nhìn lại người đang nhìn mình, dù là một giây cũng không dám chớp mắt.

Cho đến khi mắt đã cay cay, mọi thứ trở nên nhoà đi vì lệ thì cô lại hoảng sợ lau đi những giọt nước.

Từ từ bước đến bên giường, cô phát hiện cấp mắt kia vẫn đang nhìn mình, cảm thấy thật hư ảo.

Tử Lạc ngắt vào tay của mình một cái, phát hiện lại không hề đau đớn.

Lúc này cô mới hoảng sợ khóc toáng lên, làm ơn làm ơn đừng là mơ mà.

Không nghĩ ngợi, cô giơ tay thật cao đánh mạnh vào mặt mình.

"Chát"

Âm thanh vang vọng cả căn phòng, bên má bỗng dưng ê ẩm.

Người nằm trên giường cũng có phản ứng, hắn ta nhăn mày lại, tay trái đưa lên được một tí.

Tử Lạc khóc bật ra thành tiếng, viền mắt đỏ hoe.

Cô đến bên giường của hắn, không ngồi xuống ghế, mà quỳ xuống đất, nắm lấy tay của hắn, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của hắn....cô không biết rõ đây là mơ hay thực thế nhưng cái mùi hương của hắn, là thật.

Tay hắn dường như có phản ứng lại, khiến cô vô cùng hoảng sợ, cô giật tay về, môi nhỏ vẫn còn run run không dám tin.

Bỗng nhiên cô nhìn thấy đằng sau chiếc máy thở, miệng của hắn nhếch lên một đường cong nhẹ.

Lúc này Tử Lạc thật sự không kìm được nữa mà khóc rất to.

Người ngoài cửa lập tức xông vào, nhìn thấy cảnh này thì mừng rỡ chạy đi tìm bác sĩ.

Tử Lạc không ôm mặt khóc nữa, cô để hai bàn tay nắm chặt sát bên hông, lệ đọng lại trong mắt nhưng không rơi nước, có vẻ rất căm tức mà nhìn Vương Thần trên giường.

"Sao không chết luôn đi giờ mới tỉnh! Đợi vài ngày nữa anh mà còn không tỉnh thì lúc đó tôi đi tìm người khác!"

Nói dứt lời, Tử Lạc tức giận bỏ đi khiến Vương Thần chỉ biết bất lực nhìn theo.

Em đợi xem khi tôi khỏe rồi thì em mới là người không tỉnh được!