Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 136




Chương 136:

 

Thời điểm này anh đã có thể cảm nhận được rồi, có lẽ chính là như bây giờ, có con, có nhà, có cảm giác ấm áp.

 

Cậu nhóc trừng to mắt, nhìn khối rubik mà mãi cậu không nghĩ ra cách giải, mà Mộ Phi đã hoàn thành cả sáu mặt khối rubik, cậu woa lên một tiếng, không kìm được vỗ một tràng pháo tay.

 

“Woa, chú giỏi quá!” Cậu nhóc khen ngợi.

 

Mộ Phi đưa khối rubik cho cậu nhóc: “Trả con này!”

 

Cậu nhóc mừng rỡ cầm lấy, không dám tin khối rubik này đã được lắp xong. Lúc này, đột nhiên chuông cửa vang lên, cả ba người trong nhà đều ngỡ ngàng.

 

Đường Tư Vũ vội vàng từ trong bếp đi ra, cô nhìn Mộ Phi trong lo lắng. Ánh mắt Mộ Phi cũng tối dần. Đường Dĩ Hi bày tỏ sự vui mừng, chắc chắn là cha cậu đã trở về.

 

Tuy nhiên, trong lòng Đường Tư Vũ cảm thấy bát luận đó là ai, đến vào thời điểm này thật không phải lúc. Nếu là cha cô, vậy Mộ Phi đang ở nhà cô ăn cơm thì sẽ như thế nào?

 

Nếu là Hình Liệt Hàn, anh ta sẽ càng có ý kiến.

 

Nếu là mẹ con Khưu Lâm, bà ta lại còn nghiêm trọng hơn.

 

Cô đi đến trước mắt mèo, đoán tới đoán lui cũng chỉ đoán ra mấy người này, nhưng khả năng cao nhất chỉ có Hình Liệt Hàn.

 

Quả nhiên người đang đứng ngoài cửa là người đàn ông này. Nhưng sao anh ta không đi luôn từ nhà qua mà phải bắm chuông làm gì?

 

Đường Tư Vũ cũng không đoán được là anh ta sẽ đến, cô còn nghĩ rằng tối nay anh sẽ đi bar cùng Ôn Lệ Thâm, ai ngờ rằng anh ta lại về giờ này.

 

Chuông cửa liên tục reo, thể hiện sự thiếu kiên nhẫn.

 

Đường Tư Vũ hít sâu một hơi, mở cửa ra, người đàn ông bên ngoài đã không còn vui vẻ: “Sao bây giờ mới chịu ra mở?”

 

Anh vừa nói vừa bước đôi chân dài đi vào, tuy nhiên khi anh đang quét mắt tìm kiếm con trai thì bỗng nhiên nhìn thấy một người đàn ông ngồi trên sofa, gương mặt Hình Liệt Hàn lập tức đen sì.

 

Sao Mộ Phi lại ở đây?

 

Đường Tư Vũ hỏi anh: “Anh ăn cơm chưa?”

 

Hình Liệt Hàn ngửi mùi thơm lan tỏa khắp căn nhà, anh lạnh lùng đáp: “Cô nói xeml”

 

Vậy nhất định là chưa rồi, Đường Tư Vũ thầm nghĩ. Sau đó, cô lập tức xù lông như một con mèo: “Thức ăn của tôi!” Nói xong, cô vội vàng xông vào bếp, cô mở nồi gà đang nấu ra, may mắn vẫn chưa cháy.

 

Tại phòng khách, không khí như chuyển từ mùa xuân sang mùa đông vậy.

 

Đường Tư Vũ tắt bếp, thấy thân hình cao lớn của Hình Liệt Hàn ngồi đối diện Mộ Phi, vắt chân lên như thế anh ta là chủ nhà vậy, sau đó gọi Đường Dĩ Hi: “Con trai, qua đây nào!”

 

Đường Dĩ Hi cầm khối rubik chạy tới trước mặt Daddy, lập tức bị daddy ôm lấy, sau đó thơm một phát lên gương mặt nhỏ nhắn của cậu nhóc.

 

Mộ Phi cười, cầm lấy đống công văn ở bên cạnh rồi nói với Đường Tư Vũ: “Tư Vũ, bữa cơm này để lần sau đi. Anh về trước đây.”

 

“Mộ Phi…” Đường Tư Vũ cảm thấy có lỗi nhìn anh ta.

 

“Mặc dù anh rất vui vì em đã cho anh ở đây ăn cơm nhưng mà thôi đề lần sau đi.”

 

Nói xong, Mộ Phi quay qua vẫy tay với cậu nhóc: “Tiểu Hi, gặp lại con sau nhét”

 

“Chú Mộ, con chào chú ạ!” Đường Dĩ Hi lịch sự vẫy tay lại.

 

Hình Liệt Hàn thấy con trai và Mộ Phi tạm biệt nhau, ánh mắt anh. liền cáu giận nhìn

 

Mộ Phi cười, cầm lấy đống công văn ở bên cạnh rồi nói với Đường Tư Vũ: “Tư Vũ, bữa cơm này để lần sau đi. Anh về trước đây.”

 

“Mộ Phi…” Đường Tư Vũ cảm thấy có lỗi nhìn anh ta.

 

“Mặc dù anh rất vui vì em đã cho anh ở đây ăn cơm nhưng mà thôi đề lần sau đi.”

 

Nói xong, Mộ Phi quay qua vẫy tay với cậu nhóc: “Tiểu Hi, gặp lại con sau nhét”

 

“Chú Mộ, con chào chú ạ!” Đường Dĩ Hi lịch sự vẫy tay lại.

 

Hình Liệt Hàn thấy con trai và Mộ Phi tạm biệt nhau, ánh mắt anh. liền cáu giận nhìn Đường Tư Vũ. Chết tiệt, người phụ nữ này không những cho Mộ Phi vào nhà mà còn để con trai anh có cảm tình với anh ta?

 

Cô ta có ý gì? Lẽ nào muốn để Mộ Phi và con trai anh nuôi dưỡng tình cảm, muốn để anh ta làm cha dượng của thằng bé hải Mộ Phi đóng cửa rời khỏi. Đường Tư Vũ thở dài, nói với cậu nhóc: “Tiểu Hi, con đi rửa tay đi, sắp ăn cơm rồi.”

 

“Vâng ạ!” Đường Dĩ Hi lập tức đưa khối rubik cho cha xem: “Daddy, cái này vừa nãy chú Mộ lắp đó ạ!”