Tổng Tài, Anh Thật Lưu Manh

Chương 28: Tắm Uyên Ương




Đến tối, Tô Tịch theo ríu rít kể chuyện một hồi với ông cụ, ông cụ mới thõa mãn trở về phòng nghỉ ngơi.

Ông cụ vừa đi khuất, Tô Tịch đã bị Nhất Đằng kéo lên lầu, vừa vào phòng hắn đã đóng chặt cửa lại, từ đằng sau ôm lấy cô áp mặt lên tóc cô ngửi:"có sợ không ?".
Tô Tịch không do dự lắc đầu:"không sợ".

Cô cảm thấy ông như người nhà của mình, rất gần gũi, ấm áp.
Thấy Tô Tịch lắc đầu, Nhất Đằng cũng yên tâm hơn, mỉm cười cưng chiều xoa má cô:" Ừm". hắn dùng thanh mũi đáp lại.

Nhất Đằng một tay nhéo mặt cô, tay còn lại của hắn có tính xấu trượt vào trong áo của cô làm cô giật mình.
Biết được ý đồ trong đầu hắn, cô ngượng vô cùng đánh vài cái lên người hắn trách móc:"đúng là đồ vô sỉ, không đứng đắn".

Nhất Đằng cười gian lưu loát gỡ móc khóa áo ngực, trước ngực Tô Tịch được thoải mái, trống rỗng làm cô nhanh chóng dùng hai cánh tay kẹp lại áo ngực sắp tuột ra. 
 
Này đại thần, mau mau lấy cái giọng điệu lạnh lùng áp bức người ra mà đối mặt với cô này, đừng đem điệu bộ như bây giờ chưng ra nhìn cô chứ, tiểu nhân như cô đây không thể nào trong thời gian ngắn mà tiếp nhận được thực tại đâu.

Cô cứ kháng cự thì tay hắn thì cứ tiếp tục lần mò lên phía trên, cuối cùng không hắn không nhịn được nữa mà đè Tô Tịch xuống giường.
" em chưa tắm rửa mà " bị đánh úp bất ngờ làm cô không thích ứng kịp, giọng điệu khó khăn ngăn cản hành động kế tiếp của Nhất Đằng, tiếng nói có vài phần yếu đuối, Nhất Đằng nghe vào thì cả người như bị thiêu nóng, rất muốn ngay bây giờ thỏa sức dày vò cô một phen cho thỏa mãn.

Nhất Đằng bỏ qua lời nói của cô, định vẫn tiếp tục công việc còn dang dở, Tô Tịch không nhịn được nữa đành lên tiếng:" bẩn, em muốn tắm ".
Cả ngày hôm nay cô chạy qua chạy lại rất nhiều lần, bây giờ mồ hôi đã đổ ra đầy người rồi.

Bị cô ngắt quãng, hắn dừng lại, trong lòng thầm than bảo bối của hắn quá phiền phức, trong lòng thì than vãn nhưng nét mặt lại hết sức cưng chiều:" mau gọi ông xã đi, anh sẽ đưa em đi tắm".
Gì mà ông xã chứ, cô không gọi đâu, ngượng chết:" em đi tắm một mình là được", cũng không cần hắn dẫn cô đi.
Cô kiên trì né tránh, Nhất Đằng lại nằm ườn ra, mở miệng:" vậy thì anh sẽ ăn em ngay tại đây ".

Bớt đùa đi, ai lại không mong trong mắt người yêu, mình sẽ trở nên hoàn hảo nhất chứ, Tô Tịch cũng không ngoại lệ, nếu bây giờ cô không nghe theo hắn, lát nữa hắn nhất định làm thịt cô ngay tại đây luôn, Nhất Đằng nói là sẽ làm.

Vì thế Tô Tịch thỏa hiệp, chun chun mũi gọi khẽ:" Ông Xã à ".
Từng thớ thịt trên người Nhất Đằng bỗng căng ra làm hắn sướng run:" lặp lại lần nữa".
Thôi được rồi:" Ông Xã, ông xã, anh chịu chưa, mau thả em ra đi". Hắn còn giữ cô phút nào thì phút đó cả người cô bốc mùi càng dữ dội.

Nhất Đằng càng ngày càng thích thú, thỏa hiệp ngồi dậy, trong chớp mắt bế luôn Tô Tịch vào phòng tắm:" bà xã, chúng ta tắm uyên ương đi ".
Bà xã cái giống gì, tắm uyên ương cái con khỉ, Tô Tịch như bị nghẹn trong cổ họng, không mở miệng được tiếng nào chỉ thẫn thờ quên giãy giụa nằm trong lòng của Nhất Đằng vào phòng tắm.

Hắn đặt cô vào bồn, cẩn thận mở nước, nước chưa kịp đầy thì hắn đã vội vã cởi sạch sẽ hết quần áo mà bước vào, sẵn tay lột luôn quần áo trên người của Tô Tịch.

Cô phì cười khi nhìn hắn hấp tấp nóng vội, Nhất Đằng lườm cô một cái rồi đè cô xuống chuẩn bị vận động miệt mài.

Cô cắn môi ráng nhịn tiếng rên phát ra khỏi miệng làm hắn không cam lòng mà ưỡn hông thúc mạnh, khoái cảm làm Tô Tịch vô cùng thoải mái, cô sắp không trụ nổi nữa rồi.
Nhất Đằng lúc này cất tiếng khàn khàn:" kêu lên đi anh muốn nghe".

Hắn không sợ người nhà của hắn biết hay sao chứ, nếu hắn không sợ xấu mặt thì cô sợ hãi làm gì cho phí sức, vì vậy điệu bộ kìm nén nãy giờ cuối cùng cũng bộc phát làm Nhất Đằng ở trên cũng hưng phấn theo mà đẩy mạnh tốc độ.

Tô Tịch đã không hiểu cách xây dựng của căn biệt thự này, mỗi một phòng đều có thiết bị cách âm tốt nhất, dù cô có hét bể nhà cũng chẳng ai nghe, Nhất Đằng biết thế nên mới dám ung dung tùy ý thế.

Nhất Đằng đang cố gắng cày cấy miệt mài, dẫn đến Tô Tịch chịu không nổi sự uy dũng của hắn mà nhào vào người hắn ngủ say.
***********************************
Từ trong ngực Nhất Đằng, Tô Tịch ngóc đầu cọ quậy tỉnh dậy, cảm nhận được vòm ngực rộng lớn và đôi tay đang ôm ấp mình làm trong lòng cô dâng lên một niềm hạnh phúc khó tả, Tô Tịch chỉ muốn nằm như thế này mãi mãi, cô ngước nhìn lên, thấy Nhất Đằng còn đang ngủ thì nảy ra một ý, dùng tay sờ môi của hắn, chưa đã còn  dùng ngón tay lướt nhẹ hàng lông mi dày trên mắt khóe mắt Nhất Đằng rồi bật cười khanh khách, người này tại sao lại đẹp trai như vậy chứ, cô cảm thán người này tuy đẹp trai nhưng tính lại quá xấu đi, đã ức hiếp cô không đàng, còn mới vừa hôm qua tịch thu tất cả tiểu thuyết của cô.
Nhớ tới đống sách thần thánh của mình tôi trở lại đau lòng, tức đến sôi gan, nhưng lại không làm gì được, nhìn thấy nhức đầu vẫn đang ngủ, không bị hành động của cô đánh thức, Tô Tịch nghĩ ra một kế sách rồi tự khen mình thông minh.

Cô dịch người ra lặng lẽ đi xuống giường mặc quần áo, dùng tốc độ ánh sáng vọt vào phòng tắm vệ sinh cá nhân rồi bước ra khỏi phòng, khi cánh cửa phòng ngủ đóng lại cũng là lúc Nhất Đằng đang ngủ đột nhiên mở mắt, cô chọc hắn như vậy, hắn mà còn ngủ được mới là lạ, từ lúc cô vuốt mi hắn, hắn đã tỉnh rồi.

Tô Tịch rất may là ra ngoài không gặp được ông cụ, chỉ gặp được người giúp việc và Cổ quản gia, cô cố gắng nhớ lại hướng đi ngày hôm qua, rẽ trái rẽ phải một hồi cuối cùng đến được gara, tuy cô có một chút ngốc nhưng tài nhớ đường của cô không đến nỗi tệ, chí ít còn tìm được chút tài nghệ gì đó còn sót lại trên người cô.

Trong vô vàng " Ngựa sắt bốn bánh" cuối cùng cô cũng tìm được ôtô của Nhất Đằng, lắc nhẹ chìa khóa trên tay, chìa khóa này là trong lúc cô vô tình mặc quần áo mà thấy được, sẵn tay lấy đi theo luôn.

Hôm nay cô nhất định phải giải cứu tiểu thuyết tội nghiệp của cô.
Tô Tịch vội vàng mở cửa ghế sau lôi ra hai chồng sách cao ngất ngưởng, may quá hàng vẫn còn nguyên vẹn.
Nhanh tay lôi hai chồng sách ra khỏi xe, Tô Tịch liền lau mồ hôi, buổi tối đã bị Nhất Đằng lăn lăn, bây giờ lại xách cái chồng này thì không biết cái thân già của cô có chịu nổi không nữa.

Tô Tịch vừa mới đạt được kế hoạch của mình mà thỏa mãn kéo hai chồng sách đi tới đi lui, lúc này cô mới ngợ ra điều bất thường, nếu đã lấy được rồi thì cô phải giấu ở đâu đây, Tô Tịch toát mồ hôi lưng.

Từ nãy đến giờ Nhất Đằng nấp một bên nhìn toàn bộ hành động của cô thì lắc đầu, bật cười tỏ vẻ hết cách, cô ngốc này, quá ngốc.

Lúc này hắn mềm lòng đang định trả lại cho cô nhưng khi nghĩ tới trong ấy có một giàn soái ca hậu hĩnh thì sự mềm lòng ấy cũng biến mất tiêu, từ nay về sau hắn sẽ không cho cô xem loại sách như vậy nữa, cô thích xem cơ thể của nam thần trong đó lắm sao, còn khoái chí xem cảnh người ta ân ái, được, cô muốn xem thì hắn sẽ trực tiếp làm với cô là được, cô vừa có thể xem, vừa có thể kiểm nghiệm thực tế mà hắn còn còn hưởng phúc lợi riêng mình.

Nhất Đằng nghĩ xong liền từ chỗ góc khuất bước ra ngoài, đến bên cạnh Tô Tịch.