Tổng Tài Bá Đạo: Ép Phải Yêu

Chương 40: 40: Không Trung 2






Tầm ngắm của Bạc Nhược di chuyển, đạn bay về hướng đầu máy bay của Vô Kỵ.

Máy bay của Vô Kỵ sau khi phải chịu một trận nã đạn đã bắt đầu trở nên chao đảo, động cơ gặp vấn đề, đường bay trở nên xiên xiên vẹo vẹo.
Trước khi nổ súng, Bạc Nhược đã từng hỏi bản thân cô đối với Vô Kỵ như thế này sẽ ổn sao ? Hiện tại, Bạc Nhược đã có câu trả lời.

Anh không xứng có được sự nhân nhượng của cô.

Người đàn ông này năm lần bảy lượt đều muốn tổn thương những người ở bên cạnh cô.
Vào thời khắc này, sự hối hận trong lòng Bạc Nhược đã dâng đến cực điểm.

Cô vốn dĩ không nên gặp anh, vốn dĩ không nên tham dự vào đoạn tình cảm này, càng không nên cố chấp ở bên cạnh anh.
Bùm !
Đầu máy bay của Bạc Nhược phát nổ.

Cô đứng không vững lùi về phía sau vài bước.

Ngay lúc này, Bạc Nhược nhìn thấy Vô Kỵ ném một sợi dây ra phía mình.

Nhưng cô không nắm lấy.
“ Bạc Nhược, giữ lấy nó.


Anh đưa em đi ”.
“ Không cần đâu.

Đời này, dù có phải chết cũng không muốn được anh cứu sống ”.
Cô không muốn có bất cứ quan hệ nào với người đàn ông này nữa.

Thà rằng chết đi cũng không muốn dính chặt với anh.

Vô Kỵ không quan tâm đến lời cô nói, lại một lần nữa ném sợi dây thừng về phía cô, lần này Bạc Nhược đón lấy.

Cô đột nhiên dùng sức, kéo mạnh sợi dây, sợi dây ở đầu bên kia tuột khỏi lòng bàn tay của Vô Kỵ, cứa lên đó một vết lớn.
“ Bạc Nhược, em điên rồi ư ? ”.
Đầu máy bay của cô đã phát nổ, tuy lửa cháy chưa lớn lắm nhưng chẳng mấy chốc sẽ lan đến khoang trong của máy, cộng thêm chưa nói đến không khí đã bị khói bụi chiếm giữ, đứng trước tình huống này tính mạng của cô lại càng trở nên mong manh.
Vô Kỵ anh không phải muốn lấy mạng cô mà chỉ muốn cho cô nếm một chút đau khổ để cô ngoan ngoãn ở trong sự bao bọc của anh.

Nhưng anh lại quên mất rằng, Bạc Nhược đã thay đổi.

Không còn là người phụ nữ khao khát được anh để mắt tới, không còn là người phụ nữ vì anh mà có thể từ người mạnh mẽ trở thành một người mềm lòng, yếu ớt.
“ Phải.

Điên rồi ”.
Cô vì anh mà điên, chính là vì anh !
Dứt lời Bạc Nhược liền nhảy xuống.

\[ ...!\]
“ Tìm thấy người chưa ? ”.
“ Chưa tìm thấy.

Chúng ta đã khoanh vùng ở nơi Bạc tiểu thư nhảy xuống, hiện tại công tác tìm kiếm vẫn được tiếp tục ”.
Vô Kỵ đứng trước cái máy bay của Bạc Nhược, nó bốc cháy rơi xuống nền đất hiện giờ chỉ còn lại là những mảnh sắt vụn.

Máy bay của Vô Kỵ tuy gặp sự cố nhưng may mắn là vẫn có thể hạ cánh an toàn.
Anh đứng phía trước, Diễn Phong đứng phía sau lưng anh.

Cứ năm phút, anh ta theo lệnh Vô Kỵ lại lên tiếng báo cáo nhưng kết quả vẫn như một đều không tìm thấy Bạc Nhược.

Cô nhảy ở ngay trước mắt anh, nhưng giờ lại biến mất.
“ Hối hận không ? ”.

Phía sau vang lên giọng nói dịu dàng của nữ nhân.

Sự xuất hiện bất ngờ của Tôn Nặc chỉ khiến Vô Kỵ thêm trầm mặc.

Anh không đáp lại câu hỏi của cô ấy.
“ Vô Kỵ, anh mãi mãi không hiểu yêu là thế nào ? Anh cho rằng anh thật lòng yêu cô ấy ư ? Không hề ! Anh đối với Bạc Nhược từ đầu đến cuối chỉ là sự chiếm hữu mà thôi.

Anh không chấp nhận cô ấy ở bên cạnh người đàn ông khác bởi vì từ đầu đến cuối anh luôn nghĩ cô ấy là người của anh, vậy nên chỉ có thể ở bên cạnh anh ”.
“ Như vậy thật sự là yêu sao ? Anh trai, anh không thể sống mãi như thế này.

Quá khứ đã từng sai lầm, hiện tại anh định tiếp tục đâm đầu vào sai lầm ấy nữa sao ? ”.

Tôn Nặc nói rất nhiều.

Đáp lại cô ấy chỉ là tiếng gió thổi va chạm vào cành cây tán lá.

Vô Kỵ im lặng một lúc lâu, bất chợt lên tiếng, giọng nói kiên định vô cùng.
“ Em sai rồi.

Anh đối với cô ấy là yêu ”.
“ Yêu cô ấy giống như yêu Duẫn Giản Giao sao ? ”.
Vô Kỵ như chết sững.

Tôn Nặc biết những lời này nói ra có thể gây tổn thương đến anh nhưng cô không thể không làm như thế.

Thân là em gái, cô sao lại không muốn tốt cho anh ?
“ Không phải “.

Vô Kỵ nói rất nhỏ, Tôn Nặc chi lờ mờ đoán được anh nói cái gì chứ không hề nghe thấy.
“ Anh đã tự tay giết chết một Duẫn Giản Giao rồi, lẽ nào còn định tự tay giết thêm một Bạc Nhược có vài nét tương đồng với Duẫn Giản Giao ư ? ”.
Cảnh tượng đáng sợ nhất lại hiện lên trước mắt Vô Kỵ.

Một người phụ nữ xinh đẹp đứng trước mặt anh, cô ấy cười rất đẹp, giọng nói lại ngọt ngào nhưng lại nhẫn tâm nhảy xuống vách núi.

Một thân váy trắng nhẹ nhàng rơi xuống.
Vô Kỵ nhắm chặt mắt, vội xua tay, không muốn nghe Tôn Nặc nói thêm bất cứ điều gì nữa.

Cảnh tượng ấy anh khó khăn lắm mới có thể quên.

Chính là nhờ Bạc Nhược mà anh mới có thể quên đi giấc mộng đáng sợ nhất.
“ Cầu xin anh, buông tha cho cô ấy đi ”.
“ Tôn Nặc, em rốt cuộc là em gái ruột của ai ? ”.
“ Em là em gái của anh nhưng vẫn xin anh buông tha cho cô ấy.

Cô ấy không xứng bị anh đối xứ tệ bạc như thế ”.
“ Đủ rồi, không nói chuyện này nữa.

Vô Kỷ trở về rồi ”.