Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 274




Chương 274

“Cô á?” Khương Anh Tùng kinh ngạc, nhìn Tiết Mộc Khê có vẻ là một người nền nã, ăn nói nhã nhặn, uyển chuyển. Không ngờ lại biết uống rượu, lại còn tự nhận tửu lượng bản thân rất tốt. Tiết Mộc Khê nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Khương Anh tùng nói: “Anh thấy tôi có vẻ nền nã thế thôi chứ thực ra tôi uống được lắm. Bố tôi mở xưởng rượu, chuyên ủ rượu. Có thể nói tôi lớn lên trong hương rượu của bố đấy. Chẳng qua sau này tôi làm giáo viên, mỗi ngày đều phải lên lớp nên không dám uống rượu, sợ nhà trường điều tra ra. Nếu không lên lớp thì tôi ở nhà sẽ uống một chút.”

“Hóa ra là vậy, chỉ là tửu lượng của đối phương thật sự rất tốt, tôi và sếp đều không phải đối thủ của người ta, mà cô chỉ là một cô gái…”

“Người đó, chẳng phải cũng là phụ nữ sao?”

“Cũng đúng.”

“Nếu anh không tin thì anh có thể đấu với tôi thử xem, nếu tôi uống thắng anh thì anh cứ đưa tôi đi thử xem.”

“Nếu có thể thì quá tốt rồi, mối làm ăn này rất quan trọng đối với sếp.”

Khương Anh Tùng tỏ ra vui mừng.

Cho dù có thành công hay không nhưng Tiết Mộc Khê có lòng cũng thực đáng quý.

Anh ta nhìn thấy canh giải rượu với canh gừng trên bàn thì hỏi: “Ai chuẩn bị vậy?”

“Tôi chuẩn bị đấy, thấy bên ngoài trời mưa nên nấu.”

“Thế thì thật sự phải cảm ơn cô rồi, bát này là của tôi đúng không?”

“Ừ, uống đi kẻo nguội.”

Tiết Mộc Khê dịu dàng nói.

Khương Anh Tùng uống một hơi hết bát, rồi khen Tiết Mộc Khê không ngừng, nói cô ta không những xinh đẹp, có học thức, khí chất hơn người lại còn tốt bụng…

Hứa Trúc Linh đứng trên cầu thang nghe thấy vậy rất muốn chạy xuống tầng đá mông anh ta.

Khốn kiếp, rõ ràng cô mới là người chuẩn bị canh gừng.

Uống canh của cô lại đi khen người phụ nữ khác, đúng là quá đáng mà.

Từ trước đến nay cô vẫn kính trọng Tiết Mộc Khê, nhưng không ngờ cô ta có ý đồ khác.

Tiết nào khi đến nhà lại tích cực như vậy, đến sớm lại không thêm tiền, hóa ra là thả dây dài câu con cá lớn.

Cô thật là ngốc mà, lúc nào gặp cũng tay bắt mặt mừng, để tình địch ở trong nhà mình, ngu hết sức! Cô tức giận nghiến răng nhưng không đi xuống vạch trần.

Bây giờ vẫn chưa phải lúc.

Cô đợi một lúc, cố ý giả bộ còn đang ngái ngủ đi xuống lầu.

“Các anh về rồi đấy à.”

Tiết Mộc Khê nghe thấy giọng của cô, trong lòng giật thót, vội vã đứng dậy.

“Cô Trúc Linh, dậy rồi sao?”

“Chúng tôi đánh thức cô rồi à? Anh Trung dặn tôi không được làm phiền cô.”

Hứa Trúc Linh lắc đầu: “Tôi dậy đi vệ sinh đấy, anh ấy uống canh giải rượu chưa?”

“Uống rồi.” Tiết Mộc Khê nhanh nhảu nói.

“À, vậy tôi dìu anh ấy về phòng, không còn sớm nữa, còn làm phiền hai người nữa thì ngại quá.”

Tiết Mộc Khê thấy cô không tiếp tục hỏi chuyện canh giải rượu nữa, nếu để Khương Anh Tùng biết chuyện mình nói dối thì không ổn rồi.

Cô dìu Cố Thành Trung lên lầu rồi bảo Khương Anh Tùng ở lại vì đã muộn rồi đừng nên về nữa.

Anh ta cũng định như vậy, một phần cũng vì muốn so tửu lượng với Tiết Mộc Khê.

Hứa Trúc Linh coi như không biết chuyện vừa xảy ra, đưa Cố Thành Trung về phòng.

Về đến phòng, cô vừa giúp anh rửa mặt thay đồ vừa lấy tay chọt anh không ngừng.

“Anh đẹp trai đến vậy làm gì? Anh xem bây giờ có bao nhiêu người nhắm anh? Anh ngàn phòng vạn phòng, không ngờ trong nhà vẫn có một người. Đúng là đau đầu mà, anh có vận đào hoa có phải không?”

“Đúng lúc này em còn phải đi học, nếu em tốt nghiệp rồi, đến độ tuổi kết hôn hợp pháp chúng ta sẽ công khai, vậy em sẽ không cần phải lo sợ vẩn vơ nữa. Chú ba Cố ơi, sao anh không tiếp tục giả xấu giả nghèo đi, cứ như vậy thì đã không nảy sinh nhiều vẫn đề như vậy rồi.”

“Nhưng mà… anh đẹp trai như vậy, coi như em được hời rồi. Cho dù tức điên lên hễ cứ nhìn thấy khuôn mặt này thì mọi bực tức coi như tan biến.

Quả nhiên, sắc đẹp là chính nghĩa, câu này quả không sai.”

Cô không kìm được lấy tay chọc anh, độ đàn hồi của làn da rất tốt, đôi môi mỏng gợi cảm, khiến người ta không nhịn được ý muốn cắn một phát.

Cứ hôn một cái đi, dù sao cũng là người của mình, không phải ngại.

Cô sáp đến gần, cắn một cái.

Thật ngon!

Thoang thoảng hương rượu, giống như sô cô la vị rượu vang vậy.

Đang thưởng thức mĩ vị đột nhiên trời đất đảo lộn, cô bị một người nào đó đè chặt dưới thân.

Cô kinh ngạc đến mức hai mắt mở lớn, nhìn người đàn ông trên đỉnh đầu mình, đôi mắt đen xoáy sâu nhìn cô không chớp mắt.

Dáng hình nhỏ bé phản chiếu qua đôi mắt ấy, càng trở nên bé nhỏ đến kì diệu.

Trong đôi mắt ấy như có một vòng xoáy, cuốn cô chìm sâu đến mức không thể vùng vẫy.

“Anh… anh… sao lại tỉnh rồi?”

“Uống canh giải rượu, cộng thêm có người xâm phạm mình cho nên tỉnh rồi.”

“Sao lại gọi là xâm phạm? Anh là của em, em hôn anh một cái thì làm sao nào?”

Cô không khách khí nói.

Nghe thấy vậy, tâm trạng của anh lại tốt trở lại rồi.

“Ừ, anh là của em cho nên cứ tha hồ mà hưởng thụ đi.” Nói xong, anh áp người hôn cô.

Lần này, đã hôn là không thể vãn hồi.

Hôm sau, hai người vừa xuống lầu thì Khương Anh Tùng mang khuôn mặt vui mừng sáp đến, nói gì đó vào tai Cố Thành Trung.

Cố Thành Trung hơi nhíu mày nói: “Thật sao?”

“Tuyệt đối chính xác, tôi đã uống cùng cô ấy, tửu lượng không hề thua kém chúng ta đâu.”

“Ừ, nếu cô ấy chịu giúp đỡ thì rất tốt, đã bàn bạc giá cả chưa?”

“Cô ấy cũng không cò kè tiền bạc, cứ để tôi quyết định, yên tâm, tôi sẽ không bạc đãi người ta, dù việc có thành hay không.”

Cố Thành Trung nghe vậy, gật gật đầu rồi không nói gì nữa.

Hứa Trúc Linh nghe thấy, nghĩ có lẽ họ định nhờ Tiết Mộc Khê giúp.

Lí do cô không vạch trần bộ mặt của Tiết Mộc Khê vì nghĩ cô ta có thể giúp Cố Thành Trung.

Cô ta lợi dụng mình, chẳng lẽ bản thân lại không thể lợi dụng ngược lại sao?

Cô hiện tại rất thông minh, chỉ cần không làm đề toán thì mọi việc dễ giải quyết rồi.

Trong bữa sáng, cô làm ra vẻ không có chuyện gì, vẫn gắp đồ ăn cho Tiết Mộc Khê.

Lúc ra khỏi nhà, cô ta lên xe rất tự nhiên, không để Hứa Trúc Linh phải mời nữa.

Cô ta ngồi ở ghế lái phụ, còn cặp đôi Hứa Trúc Linh ngồi ở hàng ghế sau.

Hiện tại cô mới biết bản thân ngốc, trước đây còn lo cho cô ta, sợ cô ta bắt xe về sẽ tốn tiền.

Nếu đã thuận đường thì cứ cho người ta đi cùng, không cần phải tính toán.

Nhưng hiện tại, trong lòng hối hận muốn chất.

Cô cố ý mở tấm chắn, ngăn cách hàng ghế trước và sau.

Cố Thành Trung khẽ nhướn mày nhìn cô nói: “Sao vậy em?”

“Tức ngực, anh xoa giúp em đi.”

Đầu anh nảy số, không nhịn được cười lên nói: “Ừm, dựa vào lòng anh, anh xoa giúp em.”

Cô chủ động xích lại gần, nắm tay anh đặt lên ngực mình.

Cô muốn chọc tức Tiết Mộc Khê.

Hai người ở phía trước, Khương Anh Tùng không nói gì, tất nhiên đã quen rồi.

Chỉ là trước đây cô còn ngại ngùng, khi có người cô sẽ không thể hiện ra như vậy.

Tiết Mộc Khê nghe thấy những lời này, da mặt hơi đỏ lên, cảm giác thật khó chịu.

Hứa Trúc Linh tuổi còn nhỏ, có thể ở bên cạnh Cố Thành Trung, chắc chắn phải có thủ đoạn của riêng mình. Thiết nghĩ, dụ dỗ chính là thủ đoạn của cô.