TỔNG TÀI BỆNH KIỀU~ ĐẾN ĐÂY HÔN CÁI NÀO!

Chương 32: Ông Xã~ Em Muốn Sinh Baby




Mạn Giai khuynh nằm vật vờ suy nghĩ một hồi, cuối cùng đầu óc rối tinh rối mù, cô vò đầu thở dài một tiếng, quyết định không nghĩ nữa.

Thời buổi này giáo dục sinh sản sao lại khó khăn quá đi mất...haizzzzz~~ Hành chết tiệt, đáng ghét.

Tuy chỉ muốn "phủ đầu" với Dục Ưu Hành một phen, nhưng bây giờ lại không đành lòng với cái tên bị nhốt ngoài kia.

Ai bảo... cho anh uống thuốc này....

Mạn Giai khuynh tuy không nói nhưng trong lòng vẫn lo sợ đến thuốc mà Dục Ưu Hành đang uống, lỡ may có chuyện gì thì cô làm sao bây giờ.... cô không tin tưởng lắm vào các loại thuốc ngừa này~~

" haizzz~~"

Lần thứ n thở dài, nằm nữa cũng vì lo lắng cho ai kia ngoài kia thật không ngủ được, cô nhìn đồng hồ, kim chỉ gần 1 giờ sáng, giờ này chắc ai đó cũng ngủ rồi, không biết ngủ có ngon hay không, vì thế Mạn Giai khuynh xuống giường, xỏ dép lẹt xẹt ra khỏi phòng.

Mạn Giai khuynh vừa mở cửa ra, thứ bất ngờ đập vào mắt đó chính là Dục Ưu Hành ngồi ngủ gật ngay cửa phòng.

Cô nhìn anh, lại kìm lòng không đậu, thời tiết sắp lạnh, tuy trong nhà có điều hòa nhưng anh chỉ mặc chiếc áo sơ mi đơn bạc, ngồi ngủ ngay cửa phòng.

Mạn Giai khuynh hít hít mũi, ngồi chồm hổm kế bên anh, lặng lẽ ngắm nhìn Dục Ưu Hành ngủ say.

Tên này~ thật sự là không thể trách anh được, giả vờ trách anh, đến cuối lại y như đánh vào gối bông, không làm gì được.

Đồ ngốc, tại sao lại im lặng mà ngủ ở đây chứ...

Mạn Giai khuynh khẽ vươn tay ôm cổ anh cọ nhẹ, Dục Ưu Hành bị cọ nhột liền mơ màng tỉnh lại.

Trước mắt quả thật là Mạn Giai khuynh, không phải mơ, xác định xong rồi, Dục Ưu Hành liền ôm ngược cô vào ngực.

" anh là đồ ngốc hả?, tại sao không vào phòng ngủ, ở đây rất lạnh ".

Dục Ưu Hành cọ mặt vào cổ cô làm nũng:" không muốn, nơi đó không có hơi thở của em ".

?(•ิ_•ิ)?

Vậy trước cửa phòng có dính mùi của em chắc?, Mạn Giai khuynh nghĩ trong lòng.

Dục Ưu Hành lại cọ cọ:" anh xin lỗi ".

" được rồi, được rồi ".

Mạn Giai khuynh vờ liếc mắt nhìn anh, trong lòng đã đau lòng muốn chết.

" anh mau vào phòng ngủ đi ".

Dục Ưu Hành vừa nghe vậy liền hớn hở.Mấy ngày kế tiếp vợ chồng son vẫn vui vui vẻ vẻ bên nhau, Mạn Giai khuynh cũng tha thứ cho Dục Ưu Hành rồi, Dục Ưu Hành từ khi bị cô rèn luyện tư tưởng cũng mong chờ con gái mềm mềm như trong tưởng tượng của mình.

Dục Ưu Hành vẫn như thường lệ đến công ty, cô đạo này hí hửng lắm, mấy ngày trước Mạn Giai khuynh lén lút lên taobao đặt một đôi tất lưới đen, hôm nay cũng vừa vặn đưa đến.

Giờ này Dục Ưu Hành đăng ở công ty, Mạn Giai khuynh liền lên kế hoạch.

Vì có thành viên mới, cô phải ra sức dụ dỗ thôi.

Vì Dục Ưu Hành không uống thuốc, sợ tác dụng phụ, mấy ngày nay cô luôn từ chối " lướt mây vượt núi " với anh, bây giờ chắc đã không còn kiên kỵ gì nữa rồi.

Mạn Giai khuynh mở hộp, lấy ra đôi tất lưới, ngắm nghía một hồi cảm thấy vừa lòng mới chọn thêm một cái váy ngắn ngang đùi, đeo tất vào, nhìn gương ngắm một lúc nữa mới thõa mãn ra khỏi nhà.

Mang tất thì phải chọn váy sexy một chút, mà nếu sexy thì phải váy mỏng hai dây.

Vì thế hình tượng của Mạn Giai khuynh là mỹ nữ váy đen ngắn, hai dây mảnh vắt trên bờ vai mảnh mai trắng noãn, dưới chân ngọc thon là tất đen kéo đến tận eo, chân mang giày cao gót.

Nhưng cô cũng mặc không quen, vì thế mang theo một cái áo khoác dày trùm lên người, phút chốc, chỉ có tất là l9j ra ngoài.

Đối với Mạn Giai khuynh, tuy mặc sexy nhưng làm cho người nhìn không cảm thấy phản cảm hay kỳ thị người mặc quá lộ liễu mà chỉ thấy một chữ hoàn mỹ.

Ai bảo người đẹp làm chi, mặc gì cũng đều đẹp.

Lễ tân vừa thấy cô cũng ngạc nhiên bởi cách ăn mặc, lúc trước chỉ thấy cô ăn mặc đơn giản thanh thoát, nay lại giống như lột xác, quyến rũ hẳn lên, trong lòng họ có người hâm mộ cũng có người ghanh ghét, người hâm mộ cũng đa phần đều nghĩ, cưới xong, boss nuôi vợ quá tốt tay, còn thành phần ghen tị kia, mọi người không cần phải biết đâu, bởi vì tác giả..... lười miêu tả mấy người đó.

Bình thường cô ăn mặc giản dị, chỉ là vì Dục Ưu Hành nên mới phá cách thôi.

Tiếp tân nhìn thấy cũng biết phu nhân đến tìm boss, vội vàng chào cô rồi muốn thông báo cho boss.

Mạn Giai khuynh thấy hành động đó liền hiểu ý, ngăn cô lại, tỏ ý tự mình, bảo tiếp tân cứ tiếp tục làm việc.

Mạn Giai khuynh ra khỏi thang máy, rẽ qua một lúc lại gặp thư ký của Dục Ưu Hành từ phòng họp đi ra, Liễu thư ký đã là mẹ một con, có lẽ gia đình rất hạnh phúc nên trên mặt lúc nào cũng vui vẻ, má đỏ hồng, Liễu thư ký nhìn Mạn Giai khuynh một chút cũng bất ngờ, nhưng sau đó biểu cảm trên mặt nhanh chóng phục hồi.

" Phu nhân, tổng giám đốc đang họp, cô chờ một chút để tôi báo với Tổng giám đốc ".

Mạn Giai khuynh nhìn Liễu thư ký trên tay cầm tài liệu định trở lại phòng họp, cô liền nghĩ có lẽ như phòng họp cần tài liệu nên Liễu thư ký đến lấy.

Cô khẽ cười:" không sao đâu, mọi người cứ họp đi, tôi chờ một chút cũng không sao ".

Vì thế, cô và thư ký khách sáo gật đầu, Mạn Giai khuynh bước vào phòng làm việc chờ Dục Ưu Hành còn Liễu thư ký ôm tài liệu bước vào phòng họp.Cô nghĩ có lẽ Liễu thư ký đã thông báo với Dục Ưu Hành là cô đến, nên cô chỉ loanh quanh trong phòng chưa đến 10 phút liền thấy Dục Ưu Hành mở cửa bước vào.

Dục Ưu Hành bước vào, đầu tiên là thấy Mạn Giai khuynh mang tất lưới, váy ngắn gợi cảm, sắc mặt liền tối sầm.

" ông xã~ ".

Mạn Giai khuynh ngồi trên ghế sofa, bắt chéo chân rất gợi tình.

Dục Ưu Hành lại đen mặt lần hai, vội vã đi đến ôm Mạn Giai khuynh, bờ vai thiếu vải lại đánh thẳng vào mắt.

" tại sao em lại mặc như thế này?".

Sắc mặt Dục Ưu Hành đã lúc trắng lúc đen, chết tiệt, vợ anh quá quyến rũ, mấy ngày nay không làm chuyện mờ ám, anh đã thấy bí, bây giờ lại nhìn cô như thế này, thật sự không chịu nổi mà.

Tuy anh rất thích, nhưng cô mặc như thế này từ nhà đến đây, với ánh mắt bao nhiêu người, Dục Ưu Hành liền muốn phát điên, quần áo loại gì đây?,,, tất?,,, đừng nói là chăm chứ, nhìn sơ qua anh đã muốn xé rách nó rồi nhanh chóng đè cô lên giường.

Cô là vợ của anh~ chết tiệt.

Mạn Giai khuynh nhìn Dục Ưu Hành cứ nhìn cô nhưng mặt lại khó coi không thể tả, trong đầu liền biết đại gia này nghĩ cái gì.

Cô chỉ cho anh xem chiếc áo khoác nằm bơ vơ trên ghế, rồi ôm cổ anh:" ông xã, em mặc nó đến đây, chỉ lộ tất thôi ".

Có đánh chết Mạn Giai khuynh thì cô cũng không dám nói là cô chỉ mặc nó đến cổng công ty, nếu nói ra, Dục Ưu Hành chắc chắn nổi điên lên cho xem.

Dục Ưu Hành nghe như thế thì khuôn mặt hắc ám mới bớt đi chút tăm tối, nhưng khuôn mặt vẫn rất khó coi, tuy áo khoác dài gần tới đầu gối nhưng vẫn thấy việc người khác nhìn đôi chân của vợ anh là việc đáng chém...

" ông xã, anh đừng trừng em nữa".

" anh có trừng em đâu, anh chỉ đang trừng hai dây áo mỏng tanh của em mà thôi".

Dục Ưu Hành thầm nói.

" em mặc đẹp không?".

" đẹp, nhưng mà em chỉ nên mặc nó cho anh xem thôi ".

Dục Ưu Hành lại thầm nói.

" ông xã~ em muốn quyến rũ anh".

Lúc này Dục Ưu Hành đã hít một tràng khí lạnh:" em thành công rồi ".

Mạn Giai khuynh lúc này mới ngồi lên đùi của Dục Ưu Hành, lập tức cảm nhận được quần anh độn lên một tòa núi nhỏ, vì thế hihi hai tiếng, dang tay ôm cổ anh, cúi người hôn môi anh một tiếng rõ kêu

" ông xã~ em muốn sinh con gái~~".

Dục Ưu Hành lập tức bị hành quyết, không chần chừ mà nâng mông, bế cô đến bên bàn làm việc.

Anh nhịn không được rồi, bỗng nhiên dâng trào muốn hành động.

Văn kiện trên bàn đều bị anh quét xuống đất, tạo ra tiếng vang ầm ầm, cũng may phòng làm việc cách âm, nếu không thì khổ, vừa vặn nói giáo vào tay giặc, lúc bước vào nhìn cô như thế, Dục Ưu Hành đã nhanh chóng khóa cửa phòng.

Vả lại mọi người đều hiểu ý mà, không ai rảnh rỗi phá hư đâu.

Tác giả không cho phép, con dân dám sao...khà khà....

Thả Mạn Giai khuynh nằm xuống bàn, giầy cao gót liền bị anh tháo ra, lập tức 5 ngón chân mang tất nhỏ nhắn liền bị Dục Ưu Hành cầm lấy, khẽ hôn.

Anh không chỉ muốn hôn, mà thực chất còn muốn xé rách nó....