TỔNG TÀI BỆNH KIỀU~ ĐẾN ĐÂY HÔN CÁI NÀO!

Chương 44: Ngoại Truyện Nhà Họ Tiêu(Kết 1)




Tiêu Hỷ Nhi bị nóng mà thức dậy, cả người liền cảm thấy không đúng, cô không có thói quen ngủ trần nên vừa dậy liền cảm thấy là lạ.

Không đúng.... cả người trần như nhộng..

Không đúng... cô đang nằm trong ngực của ai đây...

Không đúng... là tay ai đang ôm cô...

Không đúng... không đúng...

Tiêu Hỷ Nhi giật mình mạnh một cái nhổm người dậy, phía dưới bị kéo theo, đau đến ê ẩm...

Lúc cô tỉnh dậy, cũng là lúc Tiêu Á Ký cũng trở nên tỉnh táo, chỉ là vẫn giả vờ nằm ngủ.

Cô nhăn mày.... vừa đau vừa giương mắt nhìn người phía dưới.

Tiêu Á Ký?.

Không thể nào chứ, cô vẫn còn đang mơ hả...

Trong lúc Tiêu Hỷ Nhi hoảng đến loạn cào cào, Tiêu Á Ký trở mình, như thể vừa mới thức dậy, trở tay ôm cô đè xuống, giọng khàn khàn:" còn sớm, ngủ thêm với anh một chút nữa đi ".

Tiêu Hỷ Nhi bây giờ sợ hãi là chính... là mơ phải không... cô vẫn đang mơ mà phải không?.

Cô nhìn anh chằm chằm, bỗng vươn tay tát mạnh vào mặt Tiêu Á Ký.

Đau... tay đau quá, chứng tỏ....

" đây không phải là mơ...."

Cô lúc này mới hoảng sợ.... cô với Tiêu Á Ký xảy ra quan hệ... chết mất...

Tiêu Á Ký sẽ nghĩ cô là loại người gì đây, mặc kệ là ai quyến rũ ai... lúc này cô chỉ có hoảng sợ.Bị tát một cái cho nổ đom đóm, Tiêu Á Ký giật mình mở mắt ra, kinh ngạc nhìn cô, cũng không giả vờ nổi nữa, rồi nghe cô lẩm bẩm cái gì mà mơ hay không mơ.... cuối cùng anh cũng hiểu mọi chuyện.

Tiêu Á Ký tức giận, đè cô xuống:"mẹ nó, em nói lại câu vừa nãy lần nữa cho anh nghe xem ".

Bình thường anh ôn hòa, nếu Tiêu Á Ký quát tháo như thế thì chứng tỏ rất tức giận....

Cô bị quát, rụt cổ sợ sệt nhìn anh, cô chưa bao giờ thấy anh trong vẻ mặt này.

".... em....".

Cô không kìm được sợ muốn phát khóc.

Tiêu Á Ký lúc này âm trầm:" chuyện tối hôm qua đến giờ em đều nghĩ là mơ à?".

Cô cắn môi gật đầu, Tiêu Á Ký đáng sợ quá, cô nghĩ chỉ một phút nữa anh có thể bóp chết cô bất cứ lúc nào.

Tiêu Á Ký đấm mạnh vào gối đầu, cô lại sợ hãi nhắm chặt mắt, cô nghĩ, anh không hẳn đang tức giận chuyện này, nếu anh giận nhiều như thế thì có thể anh tức giận vì cô lên giường với anh, tức giận chuyên lên giường mới là chính....

Cô đã biết anh chán ghét cô.... trong ngực như bị đè nén, Tiêu Hỷ Nhi can đảm mở miệng:" xin lỗi.... chuyện này là do em...".

" hửm...?".

Tiêu Á Ký nheo mắt, cô có thật là biết sai?.

" em không nên xảy ra quan hệ với anh, anh cứ xem như.... em...em với anh chưa từng xảy ra cái gì cả... em... em sẽ rời khỏi đây, sẽ không xuất hiện trước mặt anh... em hứa".

Tiêu Hỷ Nhi đã đau muốn chết nhưng vẫn phải cố gắng nói ra.

Cô cứ tưởng như thế anh sẽ không giận dữ với cô nữa, nhưng mà Tiêu Á Ký nghe xong lại càng thêm tàn bạo, mặt nhăn lại như tu la.

" em.... em... nói lại lần nữa"

" mẹ nó, tối hôm qua anh vất vả như thế em lại tưởng tượng là mình đang nằm mơ, bây giờ tỉnh dậy lại muốn phủi sạch quan hệ với ông đây, em nghĩ cũng đừng nghĩ, anh sẽ trói buộc em cả đời ".

Tiêu Hỷ Nhi nghe như không hiểu anh đang nói gì, chỉ bần thần, ý anh là gì?...

Tiêu Á Ký nhìn vẻ mặt mờ mịt của cô, lại âm trầm.

" mẹ nó, Tiêu Hỷ Nhi, em nghe cho rõ đây, anh yêu em, em nghe rõ không?... anh yêu em ".

Tiêu Á Ký nói thật sao?, yêu cô sao?.... anh yêu cô, đây không phải là mơ...

Cô bật khóc dữ dội.... là vừa sộ vừa hạnh phúc mà khóc.

Tiêu Á Ký thấy cô khóc lại hoảng, ôm cô vỗ dành.

" xin lỗi, anh xin lỗi, không nên hung dữ với em như thế, là anh sai, đừng khóc nữa ".

Cô không rõ, một người mỗi ngày đều chọc cô tức điên, hóa ra cũng yêu cô, nếu không nói thì làm sao cô biết.

Cô lại không nghĩ, cứ tưởng trong mơ nghe anh nói " anh yêu em ", không ngờ nó lại là thật.

Cô cũng yêu anh.

Tiêu Hỷ Nhi chưa hạnh phúc được bao lâu thì lại khóc càng dữ, cô làm sao quên được luân lý cơ chứ, anh cũng yêu cô, nhưng hai người sẽ không có kết cục tốt đâu.

Cô nhìn anh, sắc mặt u sầu, lại như có tâm tư nặng nề nhìn hướng cửa sổ:" chúng ta.... sẽ không có tương lai".

Tiêu Á Ký không hiểu nhìn cô, mới vừa rồi khóc, anh đã dỗ rất lâu mới vui vẻ được, sao lại muốn khóc nữa rồi?.

" em đang nói cái gì?".

Cô cười khổ lắc đầu:".... chúng ta không thể nào ".

" tại sao?".

Anh không hiểu...

" em với anh.... chúng ta là anh em, không thể".

Tiêu Á Ký đợt này còn khó hiểu hơn, anh em?, cô với anh thì liên quan gì nhau.

" anh em thì có liên quan gì cơ chứ?".

Tiêu Hỷ Nhi không muốn nói thêm nữa, nhưng Tiêu Á Ký cứ thắc mắc không hiểu hỏi, làm cô đột nhiên nổi nóng, hai tay thì chặt vai anh." anh đang không hiểu hay giả vờ không hiểu, chúng ta là anh em ruột, như thế là loạn luân ".

Cô nói rồi bật khóc.

" ai nói với em anh và em mắt anh em ruột?".

Tiêu Á Ký mờ mịt nhìn cô, không hiểu sau cô lại suy nghĩ anh và cô là anh em ruột như thế.

Cô nghe anh nói cũng không hiểu anh muốn nói đến cái gì.

Tiêu Á Ký lại nói, lúc này bật cười:" em đang lo lắng đến cái này...?... haha... anh không phải anh ruột của em ".

Vẻ mặt " làm sao có thể" của cô nhìn Tiêu Á Ký, làm anh càng muốn cười, anh nhéo mũi cô:"ngốc".

Anh không biết cô không biết anh và cô không phải là anh em ruột, nếu biết anh đã nhanh chóng giải quyết nó rồi.

Tiêu Hỷ Nhi mơ màng một lát, xác nhận độ chân thật, nhìn thấy con ngươi cà lơ phất phơ của Tiêu Á Ký lúc này thập phần nghiêm túc mới tin tưởng.... cô đột nhiên cảm nhận được hạnh phúc, cảm nhận được mùi vị tươi đẹp.

Chuyện quan trọng như thế này vì sao cô lại không biết chứ....

Tiêu Á Ký chân thành như vậy cũng sẽ không lừa cô.

" thật sự?".

" anh lừa em làm gì, ngay cả ba mẹ, hai người cũng đã biết ".

Ba mẹ trong miệng chỉ có thể là ba mẹ cô, hai người đã biết... vậy... vậy...

Tiêu Á Ký nhìn thấy cô lo lắng, anh lại biết cô đang suy nghĩ cái gì, thở dài:" em yên tâm đi, hai người họ đồng ý chuyện của anh và em rồi ".

Cô như không thể tin.

Tiêu Á Ký nhún vai:" em không tin thì có thể hỏi họ ".

" bây giờ em đã yên tâm chưa?".

Cô gật đầu, Tiêu Á Ký không nhịn được hôn cô.

" em có chuyện gì thắc mắc đều có thể hỏi anh?".

Cô nhíu mày, để mặc cho anh tùy ý lau nước mắt trên mặt mình, vui vẻ cười một cái:" anh thích em từ khi nào?".

Tiêu Á Ký cũng không muốn giấu giếm:" thích em từ lúc em vừa mới sinh ".

" vậy lúc đó em còn rất nhỏ... không phải anh biến thái đó chứ?".

Tiêu Á Ký cười gian tà, không trả lời, đáp nụ hôn xuống cổ cô.

Tiêu Hỷ Nhi vẫn chưa hỏi xong, vì thế đẩy đầu anh ra, bắt anh phải nghiêm túc nhìn mình.

Tiêu Á Ký thật sự dùng thần thái " nghiêm túc " nhìn cô... cái nghiêm túc muốn nuốt cô vào bụng làm cô đỏ mặt một trận.

" Mộng Địch Địch là như thế nào?, anh thích cô ấy?".

" làm sao có thể?, anh không thích cô ấy ".

Tiêu Á Ký cười cười, tay nắm cằm cô nâng lên:" bảo bối, em đang ghen?".

Cô đỏ mặt:" không có, anh mau trả lời em ".

Tiêu Á Ký chậc lưỡi:" anh nghĩ chúng ta gạt qua người không liên quan mà làm một số việc chính sự đi ".

Nói rồi hôn tới tấp vào cô, Tiêu Hỷ Nhi chỉ biết ưm ưm mà kháng nghị, bây giờ mới sực nhớ ra, cô và Tiêu Á Ký nãy giờ trần như nhộng, cứ thế mà ôm nhau.

Tiêu Á Ký âu yếm nhìn cô.

" bảo bối, anh chờ rất lâu, kết quả cũng có thể rước em về nhà ".

" anh yêu em ".