Tổng Tài Bớt Giỡn Chút!

Chương 19: Bị sặc




"Tôi đã mang cà phê đến đây ạ!" Trân Vũ từ bên ngoài với vẻ mặt hí hửng đi vào. Cô cũng đã quên rằng mình mới vừa gây ra cho đôi trẻ một "hiểu lầm lớn"!

Lôi Dực đang bận rộn giải quyết đống tài liệu, chỉ cảm ơn Trân Vũ một cái, định ngước mặt lên nhìn cô thì cô đã quay lưng đi mất tiêu. Đến khi cầm tách cà phê lên uống thì....

"khụ khụ"

Lôi Dực nhanh chóng đi phun hết đống cà phê trong miệng ra, không kiềm chế được mà ho dữ dội!

"Trân Vũ!! Qua đây ngay"

Bắt điện thoại lên nghe mà Trân Vũ run cầm cập, chừng chừ không biết có nên vào hay không thì lại nghe tiếng rống của Lôi Dực:

"Tôi biết em ở ngoài cửa đấy!"

Trân Vũ thầm than sao anh ta biết vậy??

Chỉ một tiếng than của cô cũng đã để chứng minh cô ngốc đến cỡ nào, cửa phòng làm việc là cửa một chiều mà..

Khi Trân Vũ vào thì vẻ mặt của Lôi Dực vô cùng bình thản, khác hẳn với giọng nói tức giận khi nãy, làm Trân Vũ không nắm bắt được là mình sẽ bị mắng hay không nữa.

Lôi Dực lấy tay ngoắc ngoắc Trân Vũ tiến về phía mình, dáng vẻ này đẹp mắt đến nỗi có thể làm bao người nhỏ dãi, nhưng Trân Vũ hiện tại đã xem hắn ta là một dạng người khác rồi, cho nên độ miễn dịch có chút cao hơn người khác.

Khi Trân Vũ tới gần thì hắn đưa tách cà phê mình đang uống cho Trân Vũ, vẫn mỉm cười một cách "dịu dàng":

"Em uống thử chút đi!"

Trân Vũ vẫn chả hiểu chuyện gì xảy ra nên không dám nhận tách cà phê, với lại, hắn ta đã uống rồi kia mà, ai đời lại làm thế!

"Có...có phải là cà phê có vấn đề gì không ạ?"

"Tôi không biết nữa!"

Cô vẫn không dám tiến thêm một bước nữa, chỉ là khi thấy ánh mắt sáng quắc như diều hâu kia của Lôi Dực thì không thể ngăn cơn rét run đang oành hành của mình, gấp gáp nhận lấy tách cà phê kia, đưa lên miệng uống một hơi.

Lôi Dực thấy vậy thì lắc đầu khổ sở, hắn chỉ định bảo là nhấp thử một tý thôi, nào ngờ cô bé này khờ như vậy, ực một phát một, hắn ta thấy xót quá...[Xót thì đừng kêu người ta uống ==]

"Á! Khụ khụ.. Mặn quá má ơi!" Trân Vũ ho sặc sụa, mặt nhăn như ăn phải ớt hiểm.

Trời ơi!! Mình pha nhầm muối với đường rồi!!!!

Lôi Dực đã chuẩn bị sẵn nước lọc từ lâu, nhanh chóng đưa cho Trân Vũ, còn không quên vuốt lưng cô để cô đỡ hơn...

Còn Trân Vũ thì chưa kịp uống xong ly nước đã vội vàng cúi đầu tạ lỗi với chủ tịch đại nhân:

"Thật xin lỗi chủ tich, tôi bất cẩn quá! Để tôi pha lại!"

"Không cần đâu! bảo Quách Kỷ làm là được rồi!" Đùa? Để cô pha trong tình trạng rối loạn này thì có nước uống với bột ngọt!

Trân Vũ nghe hắn nói vậy thì xấu hổ không thôi. Đúng rồi! Nếu kếu mình pha nữa thì không biết anh ta có dám uống nữa không! Thật vô dụng!

Lủi thủi ra khỏi phòng thì sực nhớ cái gì đó, quay qua hỏi hắn:

"Thế mai có cần pha nữa không ạ?"

"Đương nhiên!" Lôi Dực đen mặt trả lời. Định thừa cơ trốn việc sao? Không dễ vậy đâu nhóc con!

-----------------

Nói chung thì một ngày làm việc trôi qua vô cùng tốt đẹp, bởi vì không có ai nhìn chằm chằm cô, không có những lời xì xầm to nhỏ về cô, như vậy thật là yên bình a~

Còn về phần sự cố kia thì cô ngược lại thấy rất thú vị, cũng đã chuẩn bị lời thoại để giải thích cho Quách Kỷ rồi.

Điều làm cô thấy vui nhất là Lôi Dực uống cà phê muối! Nghĩ kĩ lại thì từ bữa gặp hắn tới giờ hắn thường hay làm cho mình "hố " vài vố đau, bị vậy cũng đáng đời, mặn lắm đấy!

"Trân Vũ!!" Đang đi về thì gặp Lý Nhật đang hớt hải đi tới chỗ cô, có gì mà gấp thế nhỉ??

"Chào anh!"

"Hì! Em...làm việc... ổn chứ?" Lý Nhật hơi bối rối mà hỏi thăm Trân Vũ.

"Dạ ổn rồi anh ạ! Em cũng đã dần quen việc rồi!" Trân Vũ vui vẻ trả lời, lại không để ý đến mặt của Lý Nhật đang đỏ lên.

"Thật ra... Thật ra.."

"Hả sao anh?"

"Bim Bim"

Trân Vũ nghe tiếng còi xe thất thanh nên bị hấp dẫn lực chú ý, nhìn lại mới biết đó là xe của Trân Nghiêm. Mỗi khi hắn không có tiết hay không đi làm thêm thì sẽ đến đón cô, mà hình như không phải chỉ đến đón thôi đâu, đôi mắt hắn như là đang săn mồi ấy, hễ thấy tên nào lãng vãng gần cô là Trân Nghiêm sẽ tỏa hàn khí dọa người ta sợ chết khiếp!

Như hiện tại cũng vậy, Lý Nhật đang muốn nói cái gì đó thì liền bị cái nhìn đăm đăm của hắn ta mà im thin thít! Thật tội nghiệp mà~

"A! Em của em đến đón rồi! Em về trước nha! Thấy em đứng đây chậm chạp là nó sẽ rầy cho coi! Bye anh!"

Trân Vũ vui vẻ quẩy tay chào cái người đang đứng bất động tại chỗ, sau đó chạy một mạch về phía Trân Nghiêm.

Lý Nhật thấy hắn ta nói gì đó rồi Trân Vũ cũng trả lời lại sau đó mới ngồi lên xe để hắn phóng đi.

Lòng thì nửa thấy tiếc nửa thấy vui vẻ. Tiếc là vì chưa kịp hẹn Trân Vũ một buổi tối lãng mạn, vui là vì... Thật may hắn ta là em của cô!

Lúc thấy Trân Vũ vui vẻ khi tên kia đến đón, tim hắn cảm thấy một mối đe dọa không hề nhẹ!! Tên đó là bạn trai sao? Mặt cũng đẹp phết, hắn khó mà tranh công bằng được!

Lúc sau nghe Trân Vũ nói là em trai thì lòng như trút bỏ được gánh nặng, thật may~ Không sao, mai mình sẽ lại hẹn cô ấy. [Tui nói chứ...Sao anh không điện thoại....]