Tổng Tài Đại Ác Muốn Cắn Tôi

Chương 32: Nước Mắt Hải Thần




Sau lưng vang lên tiếng nổ súng liên tục và âm thanh hỗn loạn của người xung quanh, Phi Vũ thầm nghĩ may mà người của anh đến kịp. Đến được cửa thoát hiểm, anh phải nhờ vả Vương Cẩm:

“Đỡ Mộc Thuần.”

Cô ta run lẩy bẩy giúp anh đỡ Mộc Thuần, anh chốt cửa lại rồi ngồi xuống ôm lấy vai trái, môi đã có chút tái đi. Việc mất máu nhiều khiến anh không thể không dừng chân, cảm giác chóng mặt bủa vây lấy anh.

Mộc Thuần lúc này mơ mơ màng màng mở mắt ra, đập vào mắt cô là nửa người dính đầy máu của Phi Vũ và âm thanh ồn ào, còn có một chút khói lửa. Cô kinh hãi ngồi bệt bên cạnh anh, run giọng hỏi:

“Phi Vũ! Chuyện gì thế này?”

“Không có thời gian nói tiếp, đỡ anh dậy!”

Lần này đến phiên Mộc Thuần luống cuống ôm lấy anh, Vương Cẩm ở bên cạnh cũng tiến lên giúp đỡ. Ba người đi xuống cầu thang một cách chật vật, vừa được mấy bước, phía sau lại có tiếng súng nổ vang.

Vương Cẩm tâm lý yếu ớt, hoảng hốt hét lên:

“Á!”

Cô ta hụt chân, chới với ngã xuống. Mặc dù chỉ là cầu thang dẫn xuống tầng hầm, nhưng bởi vì bên dưới là bãi đỗ xe nên tương đối cao, nếu ngã ra như vậy chắc chắn sẽ bị thương rất nặng. Trong lúc nguy cấp, cô ta chỉ đành túm lấy tay Mộc Thuần.

Mộc Thuần còn chưa kịp phản ứng đã bị kéo mạnh một cái, thẳng tắp cắm đầu xuống cầu thang. Cơ thể cô lao ra giữa không trung, tim cô khoảnh khắc ấy như ngừng đập. Lần trước khi nhảy từ tầng hai xuống đất là có chuẩn bị, còn lần này hoàn toàn là tai nạn, cô nghĩ mình sẽ chết mất!

Trong lúc Mộc Thuần hoảng hốt, một mùi màu tươi tanh tưởi xộc vào mũi cô, kế tiếp là vòng tay ấm áp của Phi Vũ. Anh phản xạ có điều kiện mà ôm lấy cơ thể Mộc Thuần, cho dù anh đã bị thương nặng đến nỗi hoa mắt nhưng vẫn không quên bảo vệ cô theo bản năng.

Cả ba người cùng nhau lăn mạnh xuống dưới cầu thang. Âm thanh cơ thể va chạm kịch liệt vang lên làm cho người khác rợn cả sống lưng. Máu tươi trải dài từng bậc thang một, loang lổ khắp nơi, toàn bộ đều là máu từ vết thương của Phi Vũ khi anh lê mình xuống dưới.

Sau khi ôm lấy Mộc Thuần thì anh cũng đã mất ý thức vì vết thương chảy máu quá nhiều, cho nên khi ngã xuống dưới tầng, đầu anh bị va đập không ít.

Mộc Thuần cảm thấy toàn thân đau đớn, nhưng vì được Phi Vũ bảo vệ nên cô còn tỉnh táo một chút. Cô run rẩy đưa tay lên, hơi thở trở nên yếu ớt, dù rất muốn chạm vào anh nhưng nửa chừng thì trước mắt cô bắt đầu tối đen lại. Cô cảm giác như mạng sống của mình đang trôi qua, cô sẽ chết ở đây sao?

Bên dưới có tiếng bước chân vội vã, cùng với giọng nói lo lắng:

“Nhanh, đưa thiếu gia ra ngoài!”

Thấy ở bên cạnh Phi Vũ còn có thêm hai cô gái, người của Nam Cung gia khá bất ngờ. Họ cũng không biết mối quan hệ của Phi Vũ và hai cô gái này là gì, chỉ đành mang cả ba người rời khỏi.

Sau khi hộ tống Phi Vũ rời khỏi bệnh viện, cảnh sát cũng đã chạy đến để xử lý hiện trường. Quả bom hẹn giờ nổ tung khiến nơi đó một mảnh khói lửa, cho dù là đã đi xa rồi nhưng ai nấy đều nghĩ mà sợ.

Trên xe có bác sĩ riêng đang giúp Phi Vũ cầm máu và xử lý vết thương, ông ta toát mồ hôi nói:

“Không ổn rồi, thiếu gia bị thương nặng quá, cần phải phẫu thuật gấp!”

Người bị trúng đạn nếu đến bệnh viện sẽ phải kê khai rất nhiều thông tin, mà vốn Phi Vũ làm xã hội đen thì không thể lộ liễu quá, cho nên bọn họ chỉ đành tìm người quen. Bệnh viện tư của thành phố này không được!

Cầm đầu chuyến đi này là một người đàn ông trung niên mặt sẹo, ông ta tên Hải Điền, là cánh tay phải đắc lực của Phi Vũ. Sau khi gọi điện thoại ra ngoài, dặn dò bên kia vài câu, ông hỏi bác sĩ:

“Có thể cầm cự được bao lâu?”

“Nhiều nhất nửa tiếng, nếu không nhanh lên thì…”

“Được rồi.”

Người đàn ông ngắt lời bác sĩ, không muốn nghe nửa sau. Chiếc xe màu đen lao nhanh trên đường cao tốc, chạy giống như không muốn mạng nữa.

Bên phía một chiếc xe khác, cấp dưới nhìn hai cô gái đang bất tỉnh mà đau đầu. Họ không biết phải làm gì, đành xin chỉ thị của Hải Điền:

“Anh Điền, hai người bên em xử lý thế nào?”

“Đưa đến bệnh viện nào đó đi.” Hải Điền đang lo lắng cho thiếu gia nhà mình, không muốn để ý nhiều quá.

“Nhưng… có một cô gái giữ Nước Mắt Hải Thần trong tay.”

“Nước Mắt Hải Thần?”

Hải Điền vô cùng kinh ngạc, đó là tên của viên kim cương xanh mà thiếu gia Phi Vũ luôn giữ bên người. Nếu một ngày cậu ấy đưa nó cho một cô gái nào đó, vậy có nghĩa cô ấy đã được chọn làm người của Nam Cung gia. Ông nói nhanh:

“Đưa cô gái đó theo, người còn lại thì mang đến bệnh viện gần đây đi.”

Hải Điền ra lệnh xong thì phát hiện phía sau có xe đuổi theo, ông mở cửa kính, thò đầu ra ngoài. Tài xế phát hoảng hét to:

“Anh Điền, anh làm gì thế?”

“Xử lý đám ruồi bọ!”

Hải Điền nói xong giơ súng lên, nheo mắt lại, bắn liền hai phát về phía sau.

Đoàng đoàng.

Bánh trước của chiếc xe đang đuổi theo họ bị bắn thủng, chiếc xe đang đi với vận tốc cực nhanh vì vậy mà mất phương hướng, đâm thẳng vào ven đường rồi lăn vài vòng. Khói trắng bốc lên ở phía xa, Hải Điền thu súng ngồi lại vị trí cũ. Lúc này, tài xế và bác sĩ ở trong xe mặt mũi trắng bệch. Bọn họ làm việc cho Nam Cung gia nhưng chưa từng trải qua cảnh kích thích như vậy bao giờ, chẳng khác gì phim hành động.